MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Người nói mặc một bộ đồ thời Đường màu trắng tươm tất, tay cầm hai quả óc chó, không ngừng nghịch trong tay, thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm đang vuốt ngược ra sau, mang tới cảm giác lãnh đạo cho người khác, khí chất bất phàm, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.

Phía sau ông ta còn có mấy người nữa, ai cũng mang ánh mắt thâm thúy, chắc chắn đều là người luyện võ. Điều kỳ lạ ở đây là còn có một người nước ngoài mũi cao, mắt to, vóc người cao lớn, đầu trọc lóc, mắt nhìn thẳng, ánh mắt phẳng lặng như gương, như thể không ai có thể nhìn thấy một tia gợn sóng trong mắt hắn ta, tất nhiên cũng không thể nào đoán được hắn ta đang nghĩ gì.

Người này vừa xuất hiện, Đàm gia và Lạt Thủ Bằng đều vội vàng đứng dậy, hơi sợ hãi nhìn ông ta.

“Thần gia!” Đàm gia và Lạt Thủ Bằng đang đứng trước võ đài cung kính gọi.

Mấy tên nhà giàu đang đứng trước võ đài theo dõi trận chiến cũng đồng loạt đứng dậy, lễ phép chào hỏi ông lão ở trước mặt này.

Người được gọi là Thần gia kia xua tay cười nói: "Mọi người mau ngồi xuống đi, mọi người đều tới đây để chơi nên không cần phải khách sáo như vậy."

Người này rất kiêu ngạo, cũng là người đức cao vọng trọng, sau khi mọi người nhận được lời căn dặn mới lần lượt ngồi xuống.

Nhưng Đàm gia và Lạt Thủ Bằng lại không dám ngồi xuống, mà ngoan ngoãn đứng ở đó, không dám nói gì nữa.

Ngay cả Cát Vũ luôn giữ im lặng ngồi cũng bị ông lão này thu hút ánh mắt, liếc nhìn ông ta, thầm nghĩ ngay cả Đàm gia cũng ngoan ngoãn như cháu trai khi nhìn thấy ông ta, xem ra lai lịch của người này không hề nhỏ.

Trong lúc hắn đang nghi ngờ, chỉ thấy Thần gia từ tốn đi về phía Đàm gia, cười nói: "Tiểu Đàm, vị cao thủ mà ngươi tìm tới có công phu khá cao đấy, vừa nhìn là biết đây là một nhân vật tàn nhẫn. Vậy thì thật trùng hợp, chỗ của ta cũng có một cao thủ, không bằng để cho bọn họ so chiêu đi? Chúng ta chơi một ván, cược bốn nghìn vạn được không?"

Cả người Đàm gia khẽ run lên, cười nói: "Nếu là người mà Thần gia tìm tới thì chắc chắn là một cao thủ tuyệt thế. Ta thấy không cần phải so tài nữa đâu... Người mà ta tìm tới đâu thể là đối thủ của Thần gia chứ."

Lúc nói những lời này, trong lòng Đàm gia khẽ run lên, ông ta không ngờ Thần gia lại đến tham gia loại cá cược này.

Thần gia tên là Củng Hồng Thần, có thế lực rất lớn, trong đó có một người con trai đã làm đến cấp bậc phó cục tỉnh Nam Giang, mà Thần gia cũng là ông trùm thế lực ngầm tỉnh Nam Giang. Toàn bộ thế lực ngầm trong nội thành và các huyện lớn tỉnh Nam Giang đều phải nghe lời Thần gia, là nhân vật mà chỉ cần giậm chân ở tỉnh Nam Giang thì mặt đất có thể chấn động ba lần.

Cho dù Thần gia đòi bốn nghìn vạn với Đàm gia thì Đàm gia cũng không dám hó hé nửa chữ, có cho Đàm gia tám lá gan thì ông ta cũng không dám xúc phạm vị Thần gia này.

“Nếu Thần gia đã nói như thế, vậy thì Tiểu Đàm to gan cược một ván với Thần gia, tránh vì chuyện này mà làm tổn thương đến hòa khí của chúng ta.” Đàm gia khẽ đáp.

“Được được được, vậy thì chơi một ván đi, đã lâu rồi ta không k1ch thích thế này. Trận cá cược hôm nay cũng không tệ, rất tuyệt đó.” Thần gia vỗ vai Đàm Xung, dứt khoát đi tới chỗ ngồi bên dưới võ đài, tùy ý tìm một chỗ rồi ngồi xuống, sau đó cười híp mắt nhìn lên trên võ đài.

Lúc này, trong lòng Đàm gia đang rất buồn bực, trận cá cược với Thần gia này thật sự thắng cũng không được mà thua cũng không xong.

Nếu thắng Thần gia thì sau này ông ta sẽ ăn quả đắng, nhưng nếu thua thì càng thảm hơn, ông ta sẽ mất thẳng bốn nghìn vạn ngay, mà bốn nghìn vạn này không phải là con số nhỏ. Mặc dù ban nãy ông ta đã thắng được hai nghìn vạn từ Lạt Thủ Bằng, nhưng đâu thể để lỗ hai nghìn vạn, nghĩ đến đây Đàm gia liền cảm thấy đau nhói.

Đàm gia hơi lo lắng ngồi xuống bên cạnh Thần gia, mà lúc này người Ấn Độ luôn đứng bên cạnh Thần gia kia cũng chậm rãi bước lên võ đài.

Hắn ta không dùng mấy chiêu thức đẹp mắt bay lên võ đài giống như mấy người thi đấu khác, mà chỉ bước đi bình thường, đứng đối diện với Tưởng Hải Tiếu ngay.

Tưởng Hải Tiếu thấy người này bước lên thì sửng sốt, không ngờ hắn ta còn là người nước ngoài, sống mũi cao, mắt to, da ngăm đen, đầu trọc lóc, trông chẳng khác gì người bình thường, nhưng đôi mắt lại giống như hồ nước chết, khiến người khác hoàn toàn không thể nhìn thấu rốt cuộc hắn ta đang suy nghĩ điều gì, khiến Tưởng Hải Tiếu lập tức đánh mất sự tự tin của mình.

“Tưởng đại sư, lần này phải trông cậy vào ngươi rồi, ngươi hãy cố gắng làm cho tốt!” Đợi cao thủ Ấn Độ kia vừa bước lên võ đài, Đàm gia đã lên tiếng căn dặn Tưởng Hải Tiếu, ngay cả ông ta cũng không biết tại sao mình lại đột ngột nói câu này với Tưởng Hải Tiếu, có lẽ là do ông ta quá căng thẳng.

Tưởng Hải Tiếu chỉ khẽ gật đầu với Đàm gia, ánh mắt lại rơi trên người cao thủ Ấn Độ kia.

Vẫn giống như lúc trước, Tưởng Hải Tiếu nói ra lai lịch của mình, còn người Ấn Độ kia thì thốt ra hai chữ tiếng Trung cực kỳ cứng ngắc - Tân Cách!

Không biết đây là tên hay là họ của người anh em Ấn Độ, dù gì nó cũng khiến Tưởng Hải Tiếu mơ màng.

Sau đó Tưởng Hải Tiếu cũng không nhiều lời, người nước ngoài thì sao chứ? Chẳng qua chỉ tới đây để giả vờ thôi, chỉ cần ông đây đấm mạnh một phát sẽ hạ gục ngươi ngay.

Cú đấm này rất mạnh mang theo tiếng gió gào thét, chỉ thấy lúc nắm đấm sắp đánh trúng người anh em Ấn Độ kia, hắn ta vẫn đứng im tại chỗ, cuối cùng nắm đấm đã đánh thẳng lên người hắn ta.

Tưởng Hải Tiếu vô cùng ngạc nhiên, mọi người ở dưới võ đài đều phát ra tiếng thổn thức.

Cú đấm này thật sự đã đánh trúng nguc của cao thủ Ấn Độ, thậm chí còn đánh đến mức sau lưng cao thủ Ấn Độ còn nhô lên một cục thịt lớn, mọi người có mặt tại đây đều cho rằng chắc chắn tên này tiêu đời rồi.

Nhưng Tưởng Hải Tiếu lại cảm thấy khó mà tin nổi, cú đấm của ông ta như đánh vào một cục bông gòn, hoàn toàn không có một chút sức lực, khiến trong lòng ông ta kinh ngạc đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là cao thủ Ấn Độ đột nhiên ưỡn nguc về phía trước, một luồng sức mạnh dồi dào lao thẳng về phía tay của Tưởng Hải Tiếu, Tưởng Hải Tiếu r3n rỉ rồi bị cơ thể của cao thủ Ấn Độ bật ngược trở lại mấy bước.

Mẹ kiếp... Tại sao người đàn ông nước ngoài này lại giống như không có xương vậy? Như thể hắn ta giống như một quả bóng, cho dù ngươi đánh mạnh lên người hắn ta đến cỡ nào, cũng sẽ bị bật ngược trở lại.

Cát Vũ ngẩng đầu liếc nhìn người Ấn Độ kia, không nhịn được khẽ gật đầu, thầm nghĩ, có lẽ đây là một loại pháp môn tu hành của Ấn Độ, thể hiện Nhu Thuật đến mức cực hạn. Xem ra Thần gia này cũng tốn không ít tâm tư, có lẽ Tưởng Hải Tiếu sắp thảm rồi...  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi