MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cả nhà đứng đó chết lặng, ai cũng cảm thấy rợn cả tóc gáy, trên đời này không có gì đáng sợ hơn thế này.

Thi thể của người chú đã được pháp y kiểm chứng, chắc chắn đã chết. Lúc phát hiện ra, thi thể đã cu0ng cứng, sao nửa đêm lại chạy ra khỏi quan tài chứ?

Tô Mạn Thanh lo lắng nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, vì quá sợ hãi nên cô nắm rất chặt, run giọng nói: “Vũ ca… tại sao chú của ta lại sống dậy thế? Nửa đêm nửa hôm chú ấy chạy đi đâu được chứ? Tại sao không đến gặp mặt chúng ta?”

Cát Vũ nhìn chằm chằm vào quan tài thuỷ tinh đã mở, trầm giọng nói: “Chú ấy không hề sống lại, mà là xác chết vùng dậy, còn về phần tại sao lại xảy ra tình huống này thì ta cũng chưa rõ.”

Dừng lại một lúc, Cát Vũ lại nói: “Chú ấy vừa chạy ra ngoài, chắc hẳn chưa đi xa được, mọi người cứ ở nhà đợi, đừng đi đâu. Ta sẽ ra ngoài tìm xem, có lẽ sẽ tìm được.”

Nói xong, Cát Vũ xoay người định rời đi, nhưng Tô Mạn Thanh đã nắm lấy cánh tay hắn, vội nói: “Vũ ca, ta sợ lắm…”

“Đừng sợ, ta sẽ cho cô mấy lá bùa trừ tà. Cô cứ giữ chúng sát bên người, sẽ không sao đâu, ta sẽ nhanh quay về thôi.”

Một khi đã xảy ra chuyện như vậy thì không ai là không sợ hãi cả, huống chi là một cô gái. Cát Vũ lấy ra ba lá bùa thần quỷ bất nhập, rồi phát cho ba người họ, xong xuôi thì lập tức chạy ra sân truy tìm tung tích của người chú.

Vừa chạy ra tới cổng sân, Cát Vũ đã lấy la bàn ra để định vị, cảm ứng âm sát khí bốn phía. Phàm là tà vật thì sẽ phát ra âm sát khí, ít hoặc nhiều. Tà vật có âm sát khí càng nặng thì cảm ứng trên la bàn càng chuẩn xác, ngược lại âm khí yếu thì sẽ không chính xác bằng.

Cát Vũ đứng ở cửa nhìn kim la bàn rung lắc vài cái, sau đó nhanh chóng dừng lại, hắn không khỏi nhíu mày, kỳ quái, tại sao âm sát khí lại yếu ớt như vậy, cảm giác như không hề có.

Điều này chỉ có thể giải thích rằng xác chết đã chạy đi rất xa, ngoài phạm vi cảm ứng của la bàn.

Mao Sơn có rất nhiều nghiên cứu về quỷ vật và thi thể sau khi thi biến, nổi tiếng khắp thiên hạ với việc trừ tà, trị quỷ.

Cát Vũ đã được Trần Duyên Chân Nhân truyền dạy, đương nhiên bản lĩnh cũng rất giỏi.

Cát Vũ nắm rõ về các loại thi biến trong lòng bàn tay, trước đó nhìn thi thể của người chú, Cát Vũ không phát hiện có dấu hiệu sẽ thi biến, vì vậy xác chết vùng dậy lúc này thật sự có điểm kỳ quái, không có dấu hiệu báo trước.

Vì la bàn không thể phát hiện ra người chú chạy tới hướng nào, nên Cát Vũ chỉ có thể chậm rãi tìm theo trực giác của mình. Trước hết là nơi có nhiều người, sau khi thi biến, người chú sẽ không đến chỗ này vì là nơi có dương khí nặng, âm sát vật rất sợ những nơi như vậy. Cho nên Cát Vũ đành phải đuổi theo đến một nơi dân cư thưa thớt.

Cát Vũ vừa đuổi theo vừa cầm la bàn xem, một khi ở gần người chú và trong phạm vi mà la bàn có thể cảm ứng, thì Cát Vũ sẽ có thể tìm ra nơi ẩn náu của người chú.

Lúc đầu, kim chỉ nam trên la bàn vẫn có dấu hiệu hơi quay quay, nhưng khi Cát Vũ đi ngày càng xa và rời khỏi thôn hoàn toàn, thì la bàn không còn phản ứng nữa.

Lúc này mặt trời ở phía đông đã nhô lên, một lát nữa là trời sẽ sáng, nên Cát Vũ sợ ba người nhà Tô Mạn Thanh lại xảy ra chuyện gì bất trắc, do dự một lát liền quay về.

Hắn dự định sáng mai sẽ suy tính kỹ hơn.

Nơi này quá lớn, khi rời khỏi thôn là núi non vô tận, nếu đi quá xa có thể sẽ không quay lại được.

Khi Cát Vũ trở lại nhà họ Tô, ba người họ vẫn đang ngồi trong sân, đèn trong sân vẫn sáng, mà lúc này trời đã sáng tỏ.

Nhìn thấy Cát Vũ đã quay lại, Tô Mạn Thanh vội vàng đứng dậy, sải bước đi đến bên cạnh Cát Vũ, nắm lấy cánh tay của hắn nói: “Vũ ca, có tìm được chú của ta không?”

“Không, có lẽ ta đã đi sai hướng rồi, lát nữa sẽ tìm tiếp.” Cát Vũ lắc đầu.

Vợ chồng Tô Thành Nghiệp nhìn Cát Vũ với vẻ sợ hãi không thôi, Tô Thành Nghiệp đau khổ nói: “Ngươi nói xem đã xảy ra chuyện gì vậy chứ… Ta đã hẹn nhà tang lễ hôm nay sẽ hoả táng mà giờ xác chết lại biến mất, ta nói với người khác sẽ không có ai tin đâu…”

“Chú, chú hãy gọi điện cho nhà tang lễ bảo họ đừng đến nữa, phỏng chừng hôm nay cũng sẽ chưa tìm thấy thi thể đâu. Để cháu nghĩ cách, nhất định sẽ tìm được thi thể của chú ấy về.” Cát Vũ trầm giọng nói.

“Cảm ơn... Cảm ơn ngươi, ngươi đã giúp đỡ gia đình ta rất nhiều, không biết phải cảm ơn ngươi như thế nào nữa.” Tô Thành Nghiệp cảm kích nói.

“Không có gì, cháu và Mạn Thanh là bạn nên chú đừng để bụng.” Cát Vũ bình thản nói.

Lúc này, mẹ Tô cũng đã bình tĩnh lại, đứng dậy nói: “Chuyện đã đến nước này rồi, chúng ta cứ từ từ tìm, ta đi làm bữa sáng cho các ngươi, cơm nước xong hẵng tính.”

Cát Vũ liếc nhìn mẹ Tô, thấy nước da của bà đã tốt hơn rất nhiều, nếu hắn không ra tay thì chưa chắc bà đã tỉnh lại nhanh như vậy.

Mọi người vẫn chưa hoàn hồn nên không có tâm trạng để ăn, nhưng Cát Vũ lại ăn rất ngon miệng, còn ăn rất nhiều.

Sau khi ăn xong, Tô Mạn Thanh lên lầu thay quần áo, nói là dẫn Cát Vũ đi một vòng quanh thôn. Thật ra đây là ý của Cát Vũ, hắn muốn làm quen địa hình trước, sau đó mới biết đường mà tính toán.

Hôm nay Tô Mạn Thanh mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng, một chiếc váy ngắn màu trắng, mái tóc dài bồng bềnh, vóc dáng hoàn hảo, khiến hai mắt của Cát Vũ lập tức sáng lên.

Sau khi Cát Vũ và Tô Mạn Thanh rời khỏi nhà, Tô Thành Nghiệp nói với mẹ Tô: “Mẹ tụi nhỏ, bà nghĩ sao về tên nhóc này?”

“Nhìn cũng đẹp trai, nhưng hắn lại mặc bộ đồ của nhân viên bảo vệ, Mạn Thanh vẫn còn nhỏ…” Mẹ Tô lo lắng nói.

“Bà có điều không biết chứ, tên nhóc này không phải người thường đâu, ngay cả Đàm gia ở Giang Thành cũng phải ăn nói khúm núm trước mặt hắn. Ta cảm thấy sau này nếu con gái đi theo hắn thì sẽ rất tốt…”  Tô Thành Nghiệp nói.

“Ông nói thật không? Đàm gia là nhân vật lợi hại như vậy, tại sao lại đi lấy lòng một tên bảo vệ nhỏ nhoi chứ?” Mẹ Tô hoài nghi hỏi.

“Ta lừa bà làm gì chứ, hôm qua ta đã đụng phải xe của con trai Đàm gia, cuối cùng là tên nhóc này đã giải quyết giúp ta, sau đó Đàm gia còn tự tay đánh con trai của ông ta nữa…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi