MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Trước đây, khi Cát Vũ đi theo bên cạnh sư phụ Trần Duyên Chân Nhân cũng đã từng được nhiều người giàu có mời đến, để giải quyết những vấn đề phức tạp khác nhau, phần lớn đều là xem phong thủy, hắn cũng bình tĩnh tự nhiên. Nhưng Tô Mạn Thanh đi theo bên cạnh Cát Vũ nhìn thấy thế trận như vậy, thì liền cảm thấy hơi bất an.

Chẳng mấy chốc, mọi người chia chủ khách ngồi xuống. Cát Vũ là khách quý do Trương Hàng mời, nên tự nhiên ngồi vào chủ vị, Tô Mạn Thanh ngồi bên cạnh Cát Vũ.

Trương Hàng và người trông như là người tu luyện thì lần lượt ngồi vào vị trí chủ bồi và phó bồi.

Ngay từ đầu, Trương Hàng chỉ là hàn huyên bình thường, nói vài câu "ngưỡng mộ đã lâu" linh tinh gì đó. Sau đó ông ta mới nói đến chuyện hai chiêu đánh bại cao thủ tuyệt thế Hồ Tấn Dương ở Thái Bình trấn, đó thật sự là vẻ vang vô hạn, uy phong tám phía.

Rồi lại khen tặng Cát Vũ một hồi.

Tuy nhiên, Cát Vũ vẫn luôn duy trì dáng vẻ ung dung nhàn nhã, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Dù sao hắn cũng đang đói bụng, không có vẻ gì là một cao thủ tuyệt thế cả.

Người đàn ông trung niên kia nhìn về phía Cát Vũ bằng ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Tuy rằng Trương Hàng tâng bốc Cát Vũ rất có thực lực, nhưng người đàn ông này vẫn tràn đầy vẻ không tin tưởng Cát Vũ. Thanh niên này còn chưa tới hai mươi tuổi, mặc đồng phục bảo vệ, vẻ ngoài bình thường, nào có một chút phong phạm của cao thủ tuyệt thế gì đâu.

Nói xong, Trương Hàng mới trịnh trọng giới thiệu người đàn ông trung niên bên cạnh cho Cát Vũ: "Cát đại sư, ta muốn giới thiệu với ngài một người bạn. Đây là quyền sư của võ quán Hùng Phong ở thành phố An Thành, Phí Đào, Phí sư phó, bản lĩnh đầy mình. Trận luận võ ở Thái Bình trấn lúc trước, ta vốn dĩ muốn mời Phí sư phó đến tỷ thí. Chỉ là Phí tiên sinh lại khinh thường tham gia vào loại tỷ thí chiến đấu hung tàn trên giang hồ như thế này nên không đi. Nếu lúc ấy đi thì nói không chừng còn có thể so được mấy chiêu với Cát đại sư."

Sau đó, Phí Đào chắp tay và nói với Cát Vũ: "Xin chào Cát đại sư, nghe danh đã lâu. Không ngờ Cát đại sư lại trẻ như vậy. Thật là anh hùng xuất thiếu niên."

“Xin chào, không dám không dám.” Cát Vũ vừa ăn vừa khách sáo đáp lại.

Nhìn thấy Cát Vũ như vậy, trong lòng của Phí Đào vô cùng khó chịu. Thật sự gã không nhìn ra được Cát Vũ có năng lực gì, nhưng cũng không tiện phát tác, chỉ trầm mặc không nói gì.

Khi bữa ăn gần kết thúc, vẻ mặt của Trương Hàng đột nhiên thay đổi. Ông ta nhìn về phía Cát Vũ với ánh mắt ngập ngừng không nói nên lời.

Cát Vũ từ lâu đã đoán được Trương Hàng nhất định có điều gì giấu mình, vì vậy nói: "Trương gia có chuyện cứ nói, không cần phải ngại ngùng, chúng ta đều là bạn bè mà."

Trương Hàng thở dài một hơi, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ: "Cát đại sư, thật không dám giấu giếm. Mười năm trước, Trương mỗ không phải là người thống trị thế lực ngầm ở thành phố An Thành, mà vốn dĩ là một đại ca tên Hoàng Á Ninh kiểm soát. Ta là nhân tài mới xuất hiện, phải tranh đấu túi bụi với Hoàng Á Ninh này để tranh giành quyền phát ngôn ở thành phố An Thành."

"Cát đại sư là người thông minh, chắc chắn ngài cũng biết đạo lý một núi không dung hai hổ. Hai người bọn ta đánh nhau thì ắt sẽ có một người bị thương. Cái gì là đen, cái gì là trắng, không thủ đoạn nào là không sử dụng. Cuối cùng Hoàng Á Ninh này bị ta chỉnh rồi. Dưới tay của hắn có mấy vụ án liên quan đến mạng người, bị nhốt trong cục cảnh sát, trực tiếp "ăn đạn", một mạng quy thiên. Trước đó khi người này nắm quyền kiểm soát thành phố An Thành cũng thật sự đã làm rất nhiều điều tồi tệ. Ta giải quyết hắn ta coi như là thay trời hành đạo."

"Ai ngờ được Hoàng Á Ninh còn có một người anh em tên là Hoàng Phi Vũ. Lúc đó đang học trung học phổ thông. Sau khi anh trai của hắn xảy ra chuyện, thì hắn đột nhiên biến mất tăm mất dạng, mất tích suốt mười năm. Có vẻ như hắn đã tìm thấy cao nhân gì đó, học được bản lĩnh đầy mình, tuyên bố muốn trả thù ta. Mấy ngày hôm trước còn có một người đơn thương độc mã vọt vào trong địa bàn của ta, đánh gục hai mươi mấy thủ hạ của ta, bây giờ vẫn còn bảy tám người trong bệnh viện vẫn chưa ra. Thằng nhóc đó xuống tay thật sự rất tàn nhẫn, có một số người bị thương nặng, ta e là không chịu nổi, cho nên mới mời Phí sư phó và Cát đại sư đến để ra mặt, giúp đỡ anh em một phen."

Nói xong, Trương Hàng tỏ vẻ hết sức đáng thương mà nhìn về phía Cát Vũ.

Cát Vũ đặt đũa xuống, nói: "Ngươi muốn ta giúp n như thế nào?"

Trương Hàng nói nhanh: "Buổi tối hôm nay, ta đã hẹn Hoàng Phi Vũ gặp mặt ở tửu trang Tụ Hiền Lâu để bàn cách xử lý chuyện này. Khẩu khí của Hoàng Phi Vũ không hề nhỏ, nói rằng nếu ta không cho hắn một lời giải thích, thì sẽ tiêu diệt gia đình ta, có tìm ai đến đây cũng không có ích gì. Ta nghĩ chỉ có Cát đại sư và Phí sư phó ra mặt mới có thể giúp ta giải quyết vấn đề này. Thằng nhóc đó tuyệt đối là một người có bản lĩnh thật sự. Hai mươi mấy tên thuộc hạ của ta đều bị hắn đánh gục hết."

"Vậy làm phiền Phí sư phó rồi. Hai vị cứ việc yên tâm đi, nếu như giúp ta giải quyết được mối họa lớn trong lòng này, Trương Hàng ta nhất định sẽ không bạc đãi hai vị. Chỉ là không biết Cát đại sư có chịu ra mặt hay không?” Trương Hàng thận trọng hỏi.

Trong lòng Cát Vũ sáng tỏ. Ông trùm trước đó của thành phố An Thành là Hoàng Á Ninh không phải người tốt. Trương Hàng này cũng không phải là kẻ ăn chay. Hắn vốn không muốn tham gia vào chuyện nhàm chán như vậy, nhưng nghĩ mình đã nợ Trương Hàng một ân tình, chuyện này phải ra mặt giải quyết.

“Được rồi, ta có thể đi cùng ngươi một chuyến.” Cát Vũ thản nhiên nói.

"Vậy thì thật tốt quá. Nếu Cát đại sư chịu ra mặt thì ta có thể không lo lắng gì nữa rồi. Ta kính rượu trước, cảm ơn hai vị." Nói xong, Trương Hàng cầm lấy một ly rượu trắng, trực tiếp uống cạn một hơi.

Còn Cát Vũ thì lại nhìn về phía Tô Mạn Thanh, hơi áy náy nói: "Mạn Thanh, xem ra hôm nay không thể trở lại đại học Giang Thành rồi, hay là sáng mai lại về nhé?"

“Vâng, đều nghe Vũ ca.” Tô Mạn Thanh rất ngoan ngoãn đáp lời.

Kể từ hôm Trương Hàng đến nhà họ Tô, thì đã để ý đến Tô Mạn Thanh bên cạnh Cát Vũ. Đó thật sự là một đại mỹ nữ quốc sắc thiên hương, khiến cho người ta phải sáng mắt. Nếu không phải có Cát Vũ, có lẽ Trương Hàng sẽ nảy sinh tâm tư xấu xa. Nhưng vào lúc này, ông ta thậm chí không dám liếc mắt nhiều hơn một cái.

Ăn xong cũng đã muộn, mấy người nói chuyện phiếm một hồi, thấy trời đã xế chiều, Trương Hàng đưa Cát Vũ và Phí Đào đến thẳng Tụ Hiền Lâu.

Đây là một nhà hàng có kiến trúc cổ kính, trang trí bên trong vô cùng sang trọng, núi giả nhà thủy tạ, đình đài lầu các đều có đủ.

Trong đại sảnh của Tụ Hiền Lâu có một hồ nước lớn, những bông sen trong hồ nước nở ra rực rỡ và thơm ngát, chính giữa có một bệ đá hình tròn, phía trên có đặt một cái bàn, Trương Hàng dẫn bọn họ đi tới cái bàn tròn này rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống không bao lâu, đã có người đi thẳng tới bên này...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi