MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Hoàng Phi Vũ cảm nhận được sự nguy hiểm trong một chưởng này của Cát Vũ, muốn rút người về thì đã không còn kịp nữa. Một chiêu Âm Nhu Chưởng của Cát Vũ đã vỗ vào trên nắm đấm của hắn ta.

Sự hung mãnh của một chưởng này giống như một làn sóng động trời đột nhiên ập tới, trông có vẻ mềm mại vô lực, nhưng nội kình lại như dời non lấp biển, lần lượt tràn vào trong cơ thể Hoàng Phi Vũ hết đợt này đến đợt khác.

Hoàng Phi Vũ lập tức phát ra một tiếng thét gào thống khổ, thân thể bỗng chốc bị bay ra ngoài, ngã nhào trong cái ao bên cạnh, toàn bộ thân thể chìm trong nước ao lạnh lẽo.

Khi Hoàng Phi Vũ đứng dậy khỏi ao, một vài người đã sững sờ khi thấy cánh tay của hắn ta đã bị uốn cong theo một độ cong kỳ lạ, chắc là đã bị một chưởng kia đánh cho gãy mấy khúc rồi.

Tuy nhiên, sau khi Hoàng Phi Vũ từ trong ao đứng dậy, hắn ta vẫn không từ bỏ ý định. Hắn ta khổ sở đi theo sư phụ khổ tu đã mười năm, chính vì mong một ngày có thể trở về báo thù. Tuy nhiên, lần này vừa trở về đã đụng phải một tảng đá cứng, bị một chưởng nhẹ nhàng của Cát Vũ đánh thành dáng vẻ như vậy, hắn ta làm sao có thể cam tâm chứ.

Hoàng Phi Vũ trèo ra khỏi ao, hai mắt đỏ hoe, lê cánh tay bị thương, bước từng bước ra khỏi ao, bước lên bệ đá, tiến đến gần Cát Vũ.

Cát Vũ lại vung tay lên, nghiêm mặt nói: "Đừng tới nữa, ngươi không phải đối thủ của ta, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp. Hiện tại ngươi chỉ bị gãy tay, đừng ép ta ra tay tàn nhẫn! Công pháp ngươi tu tập là Hình Ý Quyền, có không gian phát triển rất lớn. Về sau trong lòng hãy buông bỏ bớt hận thù, chuyên tâm học võ, sau này vẫn sẽ có tiền đồ rực rỡ. Ngươi cũng là một nhân tài, cần gì cứ nhất quyết đi tìm đường chết?"

Hoàng Phi Vũ nào có chịu nghe, sau một lúc dừng lại, hắn ta tiếp tục rống lên và đánh về phía Cát Vũ.

Cát Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, hừ lạnh một tiếng: "Thần tiên cũng không cứu được quỷ muốn chết. Đây là do ngươi tự tìm lấy!"

Ngay khi Hoàng Phi Vũ vừa đến gần Cát Vũ, Cát Vũ đã lắc mình qua một bên, tránh khỏi nắm đấm của hắn ta, sau đó tung một chưởng vào phía trên bụng của Hoàng Phi Vũ, một chưởng này trúng vào chính giữa đan điền khí hải. Hoàng Phi Vũ lại kêu thảm thiết, bay ngược ra phía sau, trong miệng hộc ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất và không thể đứng dậy được.

"Ngươi cứ một mực u mê không chịu tỉnh ngộ, ta chỉ có thể phế đi công lực của ngươi. Nhưng ngươi có thể làm lại hết thảy. Trước kia anh trai của ngươi cũng đã làm không ít chuyện xấu, bị pháp luật trừng trị cũng là gieo gió gặt bão. Ngươi trở về mà tự ngẫm lại bản thân đi. Chờ sau khi vết thương của ngươi lành lại, cũng có thể tìm ta để báo thù. Ta tên là Cát Vũ.” Cát Vũ trầm giọng nói.

Hoàng Phi Vũ nằm trên mặt đất, hoàn toàn không còn nóng nảy gì nữa, thân thể run lên, không khỏi thở hổn hển, thoạt nhìn có cảm giác như sống không còn gì luyến tiếc.

Mà lúc này, Trương Hàng đang đứng một bên sững sờ hồi lâu cuối cùng cũng có phản ứng, móc từ trong người ra một con dao găm, đi về phía Hoàng Phi Vũ, tức giận nói: "Má nó, dám báo thù ông đây, lần này ta sẽ giết ngươi, xem ngươi trả thù như thế nào!"

Không đợi Trương Hàng bước đến bên cạnh Hoàng Phi Vũ, Cát Vũ đột nhiên nói: "Trương gia, ngươi muốn làm gì?"

"Làm thịt nó! Nó đã làm bị thương nhiều anh em của ta như vậy. Nếu không giết nó, tương lai nó nhất định sẽ tìm đến ta."

“Ta đã đồng ý tha cho hắn một mạng, ngươi cố ý muốn động thủ à?” Cát Vũ nheo mắt.

Trương Hàng nhìn thấy ánh mắt của Cát Vũ, cơ thể ông ta run lên một cách sợ hãi. Ông ta nhanh chóng cất con dao găm đi và nhếch mép nói: "Nếu Cát đại sư cũng mở miệng rồi thì ta tạm tha mạng cho hắn."

“Đi thôi.” Cát Vũ không nói hai lời, đi thẳng về phía trước. Tô Mạn Thanh đi theo bên cạnh Cát Vũ, một mực im lặng không lên tiếng, đi thẳng ra phía ngoài Tụ Hiền Lâu.

Phí sư phó do Trương Hàng mời đến trước đó đã bị Hoàng Phi Vũ đánh trọng thương. Trúng một quyền khiến mấy cái xương sườn của gã cũng bị gãy hết, được người của Trương Hàng khiêng xuống, nhanh chóng được đưa đến bệnh viện cứu chữa. Vừa rồi nếu Cát Vũ không ra tay ngăn cản, thì Phí sư phó này chắc đã mất mạng từ lâu rồi.

Phí sư phó được nâng ra ngoài, biết rằng tính mạng của mình được Cát Vũ cứu sống, thế nên dùng ánh mắt biết ơn mà không ngừng nhìn về phía hắn, song lồng nguc lại đau đến mức hoàn toàn không nói được một câu nào.

Trong lòng gã tất nhiên vô cùng hối hận. Ngay từ đầu còn coi thường nhóc bảo vệ này, nhưng bây giờ mới biết bản lĩnh của hắn đã đạt đến trình độ tông sư võ học, chỉ cần tung ra hai chưởng đã đánh cho Hoàng Phi Vũ thành bộ dạng như vậy rồi.

Một chưởng trọng thương, một chưởng phế đi công lực của hắn ta, thủ đoạn như thế quả thực đáng sợ.

Thấy Cát Vũ và Tô Mạn Thanh đang đi về phía bên ngoài Tụ Hiền Lâu, Trương Hàng mang theo vài người vội vàng đuổi theo, lễ phép nói: "Cát đại sư, vừa rồi thật sự phải cảm tạ ngài. Nếu không có ngài ở đây, có lẽ hôm nay ta đã bị thằng nhóc Hoàng Phi Vũ đó gi3t ch3t rồi. Không ngờ ngay cả Phí sư phó cũng không phải là đối thủ của tên nhóc ấy."

"Trương gia không cần khách sáo. Lúc còn ở thôn Hạnh Lâm, ngài cũng đã từng giúp ta. Bây giờ chúng ta đã thanh toán xong, không ai nợ ai." Cát Vũ mỉm cười nhìn Trương Hàng.

Tim của Trương Hàng loạn nhịp, nghe khẩu khí của Cát Vũ như thể có ý muốn một đao cắt đứt với ông ta.

Không chờ ông ta kịp phản ứng, Cát Vũ lại nói: "Phải rồi, tính mạng của Hoàng Phi Vũ đó phải được giữ lại. Nếu hắn chết, ta chỉ có thể nghĩ rằng hắn đã bị ngươi gi3t ch3t, Trương gia hiểu không?"

Trương Hàng vội vàng gật đầu nói: "Cát đại sư cứ việc yên tâm đi. Nếu ngài đã lên tiếng thì ta nào dám không nghe. Dù sao hiện tại hắn cũng không có khả năng đối phó với ta nữa, ta tạm tha cho hắn một mạng, họ Trương ta là người tốt bụng mà. "

Cát Vũ gật đầu, đi tới đường cái, vừa định đưa tay ra bắt xe, Trương Hàng lập tức nói: "Cát đại sư, ngài đi đâu vậy? Đã sắp xếp xong khách sạn cho ngài rồi, ở ngay khách sạn năm sao của chỗ ta, chờ trời sáng ta sẽ tiễn ngài đi."

"Ta còn có việc phải làm khi trở về Giang Thành, sáng mai Mạn Thanh còn phải đi học, sẽ không làm phiền Trương gia nữa." Cát Vũ nói.

Thấy Cát Vũ nhất quyết muốn rời đi, Trương Hàng cũng rất bất đắc dĩ, vì vậy đành lấy trong người ra một chiếc thẻ ngân hàng, đưa cho Cát Vũ bằng hai tay rồi cung kính nói: "Cát đại sư, trong đó có một ngàn vạn tệ. Ngài đừng chê ít, trước đó ta đã nói rồi, chỉ cần giúp ta giải quyết mối phiền phức lớn Hoàng Phi Vũ này, ta nhất định sẽ không đối xử tệ với Cát đại sư, xin ngài vui lòng nhận cho."

Cát Vũ liếc mắt nhìn Trương Hàng, lãnh đạm nói: "Ta đã nói rồi, chúng ta đã thanh toán xong, ngươi không cần đưa tiền, cầm lại đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi