MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Lúc này đây, ba sinh mạng đã mất, cộng thêm hai sinh mạng lần trước, đã có năm người mất mạng vì chuyện này. Nếu vẫn không được giải quyết, không biết còn có bao nhiêu người chết vì nó.

Dù thế nào đi nữa, Cát Vũ cảm thấy buổi tối hôm nay hắn đều phải tiến vào bên trong tòa nhà một lần nữa, liều một phen với những quỷ vật trong tòa nhà này. Dù có chết ở đây, hắn cũng không thể để mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.

Sau khi đứng trong tòa nhà một lúc lâu, Cát Vũ đã hạ quyết tâm. Với sắc mặt u ám, hắn quay người và nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này, hiệu trưởng Vương cũng nhanh chóng đi theo, thấp thỏm lo âu nói: "Đội trưởng Cát, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Trước đó không phải ngài đã nói với ta rằng đã bố trí xung quanh tòa nhà một phong ấn gì đó, có thể cho phép Đại học Giang Thành không xảy ra vấn đề gì nữa trong vòng ba tháng à. Nhưng lần này vẫn chưa qua bao lâu, sao lại có sinh viên khác bỏ mạng rồi?"

Cát Vũ khựng bước, nhìn về phía hiệu trưởng Vương. Hiệu trưởng Vương bị ánh mắt có phần băng giá của Cát Vũ nhìn chằm chằm, không khỏi rùng mình, nhanh chóng nói: "Đội trưởng Cát... ngài đừng hiểu lầm. Ta không có ý trách ngài, ta chỉ cảm thấy trường học này cứ vài giây lại có sinh viên chết ở đây, người làm hiệu trưởng là ta đây phải chịu trách nhiệm nặng nề và nhận rất nhiều áp lực. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chức hiệu trưởng của ta sẽ không làm được nữa..."

Cát Vũ cũng biết nỗi thống khổ của hiệu trưởng Vương, trong lòng hắn cũng khó chịu. Chính hắn đã bố trí phong ấn Huyết Chú, vậy mà sau đó có người chết, nên ánh mắt mới trở nên có chút lạnh lùng. Hắn không có ý nhắm vào hiệu trưởng Vương, mà là hận thấu xương đối với đám quỷ vật trong tòa nhà này.

"Hiệu trưởng Vương, thật không dám giấu giếm, phong ấn Huyết Chú mà ta đã bố trí trước đây, quả thực có thể đảm bảo Đại học Giang Thành sẽ không có vấn đề gì trong ba tháng. Nhưng ta vừa xem qua thì phát hiện phong ấn Huyết Chú đã bị người ta phá hủy, hoàn toàn mất đi tác dụng vốn có của nó, điều này đã dẫn đến thảm kịch xảy ra.” Cát Vũ trầm giọng nói.

Hiệu trưởng Vương biến sắc, lo lắng nói: "Là ai đã phá vỡ phong ấn Huyết Chú do đội trưởng Cát bố trí chứ. Sao lại có thể xảy ra chuyện như vậy?"

"Ta cũng không biết. Người này ẩn nấp quá sâu. Hắn không chỉ phá hủy phong ấn Huyết Chú mà ta bố trí, mà còn phá hủy một phần phong ấn mà sư phụ ta đã bố trí sau tượng Quan Công, cho nên mới khiến quỷ vật trong tòa nhà này ra ngoài làm chuyện ác.” Cát Vũ lắc đầu nói.

"Chuyện này... Vậy phải làm sao bây giờ đây? Hay là, đội trưởng Cát hãy nghĩ cách mời Trần Duyên Chân Nhân đến. Ông lão ấy ra mặt thì chuyện này hẳn là có thể giải quyết dễ dàng." Hiệu trưởng Vương đề nghị.

Cát Vũ lại lắc đầu nói: "Sư phụ ta không thể xuống núi nữa. Khi ta xuống núi, lão già ấy đã chuẩn bị bế quan, không biết ông ấy sẽ bế quan bao lâu. Chỉ có ta giải quyết vấn đề này thôi."

“Vậy đội trưởng Cát có kế hoạch gì không?” Hiệu trưởng Vương lo lắng hỏi.

"Buổi tối hôm nay ta lại đi vào xem một chút, ngày mai có thể thấy kết quả." Cát Vũ nói xong, lấy từ trên người ra một lệnh bài. Lệnh bài này là của chính Cát Vũ, một cái thẻ bằng đồng mang phong cách cổ xưa, phía trên có hai chữ "Long Viêm" được viết bằng kiểu chữ tiểu triện, đưa cho hiệu trưởng Vương, trầm giọng nói: "Hiệu trưởng Vương, nếu ngày mai ông không nhìn thấy ta ra khỏi tòa nhà, thì hãy mang theo lệnh bài này đến Câu Dung Mao Sơn, đi lên từ con đường nhỏ ở ngọn núi phía sau, ở lưng chừng núi có một đình nghỉ mát, trong đình nghỉ mát này sẽ có hai đạo sĩ. Ông cho bọn họ xem lệnh bài của ta và giải thích cặn kẽ tình hình trong trường. Mao Sơn sẽ phái cao thủ lại đây xử lý.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.

Hiệu trưởng Vương nhìn lệnh bài trong tay Cát Vũ, nhận lấy không được, mà không nhận lấy cũng không xong, sững sờ một lúc mới nói: "Đội trưởng Cát... Ngài đây là... Với bản lĩnh cao cường như ngài, chẳng lẽ còn sợ hung hiểm như vậy ư?"

"Quỷ vật bên trong rất hung tợn. Ta không có tự tin lắm. Ông cứ cầm lấy lệnh bài này và làm theo lời ta nói là tốt rồi." Cát Vũ nhét thẳng lệnh bài vào tay hiệu trưởng Vương, xoay người rời khỏi đây.

Nếu Cát Vũ không giải quyết được chuyện này thì sẽ thực sự phiền phức lớn.

Sau khi Cát Vũ rời đi, hắn trực tiếp quay trở lại ngôi nhà mình thuê ở khu dân cư Cổ Lan, mua một số vật liệu từ chợ địa phương, chẳng hạn như chu sa, huyết gà trống, gỗ đào, v.v. chuẩn bị dùng cho bất cứ lúc nào.

Sau khi trở về nhà, Cát Vũ trực tiếp nhốt mình trong phòng. Đầu tiên, hắn dùng chu sa trộn với máu gà trống, vẽ ra mấy chục tấm bùa khắc chế quỷ vật, sau đó lại dùng lưỡi đao nhỏ khắc rất nhiều đinh gỗ đào. Mỗi một cây đinh gỗ đào đều được Cát Vũ dùng ngân châm khắc rất nhiều ký hiệu thật nhỏ ở mặt trên. Những ký hiệu này đều là ký hiệu chuyên môn khắc chế ác quỷ trên Mao Sơn. Một khi bị đinh gỗ đào này đánh trúng, ắt có thể làm các loại quỷ vật bị thương nặng.

Cả một ngày, Cát Vũ trốn trong phòng không ra ngoài. Buổi chiều khi Tô Mạn Thanh đi học về, Cát Vũ mới ra khỏi phòng.

Vừa nhìn thấy Cát Vũ, Tô Mạn Thanh liền nói về chuyện xảy ra trong trường hôm nay, có ba người chết gần tòa nhà, tin tức đã lan ra, cả trường đều xôn xao.

Tuy nhiên, Cát Vũ đã biết chuyện này sớm hơn Tô Mạn Thanh, nên chỉ gật đầu nói: "Ta biết rồi, tối nay ta có việc phải làm, nên có lẽ ta sẽ không về..."

Ngừng một chút, Cát Vũ lại nhìn Tô Mạn Thanh và nói: "Đúng rồi, nếu ngày mai ta không về, sau này cô phải tự chăm sóc cho bản thân. Dưới gối đầu ở đầu giường ta có một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có chút tiền, tự cô xem rồi xử trí là tốt rồi."

Nghe Cát Vũ nói câu này với mình như đang dặn dò hậu sự, Tô Mạn Thanh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, nắm lấy cánh tay của Cát Vũ, kích động nói: "Vũ ca, ngươi định làm gì? Tại sao đột nhiên lại nói với ta như vậy?"

"Không có gì đâu, ta sắp làm một việc rất quan trọng, có thể phải đi rất lâu, cũng có thể ngày mai sẽ trở lại. Cô không cần phải lo lắng. Chỉ là chợt nhớ đến nên nói với cô một tiếng thôi. Ta phải đi rồi, còn có người đang chờ ta." Cát Vũ cười với Tô Mạn Thanh.

Nhưng Tô Mạn Thanh dường như đột nhiên cảm giác được điều gì đó, bèn ôm lấy Cát Vũ, ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào nói: "Vũ ca, không phải ngươi đang nói dối ta đấy chứ? Có phải định đi làm chuyện nguy hiểm gì hay không? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ mặc ta sao?"

Tô Mạn Thanh càng cảm thấy Cát Vũ hôm nay có điều gì đó không ổn. Cát Vũ luôn luôn bất khả chiến bại trong lòng cô, trông biểu cảm hôm nay vô cùng nghiêm trọng. Trước đây trên mặt hắn luôn nở nụ cười nhàn nhạt như gió xuân, mà nay tất cả những gì hắn biểu hiện ra trên mặt chỉ là nụ cười chiếu lệ và vẻ nghiêm trọng vô cùng.

Cát Vũ vỗ vai Tô Mạn Thanh an ủi: “Yên tâm, ta không sao. Có lẽ trời sáng là ta đã trở lại rồi.” Nói xong, Cát Vũ nhẹ nhàng đẩy cô ra, xách một chiếc túi, xoay người rời khỏi đây.

.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi