MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Bảy thanh kiếm nhỏ treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đồng loạt bay ra, đánh trúng hai tên Hàn Nguyệt và Hàn Vân.

Trước kia Cát Vũ đã giao thủ với Hàn Vân yêu đạo, tu vi của lão ta chỉ ở mức bình thường, vẫn chưa đạt đến cảnh giới đạo trưởng. Nhưng tu vi của Hàn Nguyệt yêu đạo kia đã là bát tiền đạo trưởng, còn cao hơn hắn một bậc, không thể xem thường được.

Ngay cả trên Mao Sơn cũng không có bao nhiêu người đạt tới tu vi bát tiền đạo trưởng, đạt tới chân nhân chi cảnh càng ít. Phàm những ai có tu vi đạt chân nhân chi cảnh mà xuất môn, thì có thể được xem như nhân vật có quyền cả một phương.

Còn những nhân vật như địa tiên trong truyền thuyết, cả Hoa Hạ chỉ đếm trên đầu ngón tay, Mao Sơn cũng có một người, nhưng Cát Vũ vẫn chưa từng gặp mặt người đó bao giờ.

Thanh kiếm của Cát Vũ vừa quét ngang, bảy thanh kiếm nhỏ đã đánh vào ngay chỗ hiểm của hai tên yêu đạo. Thật ra thủ đoạn của tên Hàn Nguyệt yêu đạo rất lợi hại, thanh trường kiếm trong tay lão ta khua xung quanh, phát ra những tiếng leng keng, rồi quét bay bảy thanh kiếm kia ra ngoài.

Tuy nhiên, sau khi bảy thanh kiếm nhỏ bay ra, chúng nhanh chóng được Cát Vũ thu về.

Chỉ trong vài giây, hai tên yêu đạo đã áp sát đến bên cạnh Cát Vũ, mỗi bên một người, tấn công từ hai bên trái phải với thanh trường kiếm trên tay.

Vừa rồi Cát Vũ cu0ng chế thu hồi thần thức đã khiến bản thân bị thương, dù có Mao Sơn thánh khí trong tay, nhưng hắn cũng chỉ có thể tạm thời chống lại sự tấn công điên cuồng của hai lão già này.

Hàn Nguyệt yêu đạo kia đã đánh nhau với Cát Vũ được khoảng bảy tám chiêu, càng đánh họ càng sợ hãi, không ngờ rằng Cát Vũ còn trẻ mà lại có thể chống lại hai huynh đệ đã tu hành mấy chục năm bọn họ, lúc này vẫn chưa thể phân thắng bại.

Phải chăng tên nhóc này đã ăn tiên đan mà lớn nên mới mạnh mẽ như thế?

Trong khi Cát Vũ đang chiến đấu chống lại hai tên yêu đạo, thì nữ quỷ Phượng Di cũng bắt đầu lấn lướt đám quỷ vật trong Tụ Linh Tháp của Cát Vũ. Nữ quỷ Phượng Di này rất mạnh, bà ta đã thôn tính cả bảy tám con quỷ vật trong Tụ Linh Tháp. Chúng đều  là những quỷ vật được Trần Duyên Chân Nhân hàng phục phong ấn từ rất lâu, đã lớn lên với Cát Vũ nên có tình cảm sâu nặng, giờ hắn nhìn thấy chúng bị nữ quỷ Phượng Di kia thôn tính thì lòng đau như cắt.

Nhưng lúc này, để bảo vệ chu toàn cho Cát Vũ mà tất cả những quỷ vật đó đều lao về phía nữ quỷ Phượng Di mà chém giết.

Do thực lực quá chênh lệch, vẫn có những quỷ vật bị Phượng Di nuốt chửng rồi chuyển hoá thành tu vi của bà ta.

Trong lúc hai bên đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên, bên ngoài tòa nhà truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng cũng đã bị mấy người tu hành trong phòng phát hiện ra.

Hai tên yêu đạo Hàn Nguyệt và Hàn Vân nhìn nhau, cũng vội vàng nhảy sang hai bên, cảnh giác nhìn về phía cửa.

Cát Vũ cũng sững sờ, thầm nghĩ nếu như hai tên yêu đạo này có thêm người giúp đỡ, thì xác định hôm nay hắn không thể trở về được rồi.

Trong lúc đang nghi ngờ, đột nhiên một người xuất hiện ở cửa, hơn nữa còn là một cô gái, trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, cột tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc váy dài. Mặc dù nơi này rất tối nhưng Cát Vũ có thể nhìn xuyên bóng đêm, nên khi nhìn kỹ cô gái kia, hắn đã rất kinh ngạc. Một cô gái trắng trẻo xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, chiếc váy cô mặc là hàng cao cấp, nhìn rất giống một cô chủ nhà giàu có.

Chẳng lẽ lại là sinh viên trường đại học Giang Thành, buổi tối đến đây làm gì chứ?

Cát Vũ đã làm bảo vệ ở trường đại học Giang Thành được một thời gian, nhìn chung đã gặp hết những người đẹp của trường, nhưng người đẹp này lại rất lạ mắt, chưa từng thấy bao giờ.

Chung Cẩm Lượng rất quen thuộc với các người đẹp của trường, cũng chưa từng nghe hắn ta nhắc đến người này, dựa vào nhan sắc của cô thì cũng không thua kém gì hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh và Trần Trạch San.

Cô gái nhìn lướt vào bên trong tòa nhà, bất chợt mỉm cười nói: “Ôi, thật náo nhiệt, các ngươi là ai vậy, đến đây làm gì thế?”

“Ngươi là ai? Nơi này không liên quan gì đến ngươi, cút khỏi đây ngay.” Hàn Vân đạo trưởng lạnh lùng nói.

Cát Vũ càng thêm nghi ngờ, cô gái này đúng là sinh viên của trường đại học Giang Thành ư? Sao hắn lại không biết nhỉ?

Càng bất ngờ hơn khi cô gái kia nhìn thấy quỷ vật Phượng Di ở sâu trong đại sảnh, trong mắt chợt hiện lên vẻ hoảng sợ, cô hít sâu một hơi, nói: “Ta biết tại sao sinh viên của trường đại học Giang Thành lại cứ xảy ra chuyện như thế, thì ra là trong toà nhà này có nhiều quỷ vật hung tợn đến vậy. Đoán chừng đạo hạnh của bà lão kia phải trên quỷ yêu nhỉ, còn mạnh hơn cả đám quỷ trên người tiểu cửu ca này nữa…”

Nghe vậy, Cát Vũ càng thêm bối rối, lúc đầu còn tưởng rằng cô gái này chỉ là một sinh viên bình thường của trường, nhưng khi nghe cô nói vậy thì biết ngay không phải người thường. Mặc dù những quỷ vật này rất đáng sợ, nhưng người thường không thể nhìn thấy, cô vừa liếc mắt đã thấy ngay nữ quỷ Phượng Di và đám quỷ vật kia.

Vừa nói cô vừa đi thẳng đến bên cạnh Cát Vũ, nhìn hắn một lượt rồi khẽ cười: “Bảo vệ nhỏ, cũng giỏi lắm đấy, dám tự mình đến đây tìm cái chết.”

“Ngươi chưa từng gặp ta cũng là chuyện bình thường, vì ta đã tốt nghiệp lâu rồi, lần này ta về để lấy bằng, sẵn tiện ghé thăm nơi này luôn. Người anh em, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thì ra là vậy, thảo nào hắn chưa từng thấy bao giờ, người ta đã tốt nghiệp lâu rồi.

Cát Vũ trầm ngâm một lúc, suy nghĩ xem nên nói gì, sau đó mới nói: “Quỷ vật trong toà nhà này đã bị sư phụ của ta phong ấn, còn hai tên yêu đạo này lại thoả thuận với chúng rằng, nếu hai lão ta phá vỡ phong ấn thì chúng sẽ giúp hai tên yêu đạo này giết người luyện quỷ. Họ đã chính miệng nói với ta cái gì mà Luyện Quỷ Đường ấy.”

“Hôm nay ta đến đây để liều mạng với đám lệ quỷ trong toà nhà này, hai người họ đã đến đây ngăn cản.”

Cô gái kia gật đầu, quay lại nhìn hai tên yêu đạo: “Nói như vậy thì người đã hại chết các đàn em của ta chính là hai tên đầu sỏ các ngươi à?”

“Vậy thì sao? Nếu ngươi không cút thì ta cũng sẽ luyện ngươi thành quỷ luôn đấy!” Hàn Vân yêu đạo cười nham hiểm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi