MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Chỉ thấy Cát Vũ đang cắn ngón giữa của mình, rồi nhanh chóng vẽ một ký hiệu bằng máu tươi lên tấm gương, trong miệng lẩm nhẩm: “Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, ngô kim hạ bút, chư quỷ phục tàng, lập tức tuân lệnh!”

Tiếng niệm chú vừa dứt, tấm gương phía sau la bàn loé lên một luồng sáng vàng xẹt ngang bầu trời, bao phủ khắp trận pháp. Đột nhiên những con quỷ vật bên trong trận pháp hét lên những tiếng thảm thiết, hoá thành một làn khói nhẹ, tất cả đều bị hồn bay phách tán.

Thấy Cát Vũ ra tay như vậy, Hàn Nguyệt yêu đạo đang ẩn trong màn sương đột ngột kêu lên đầy đau đớn, mắng to: “Chết tiệt! Thằng nhóc này dám giết hết tất cả những quỷ vật mà bần đạo đã vất vả luyện hoá, phá pháp trận của bần đạo, nhất định ta phải chém ngươi thành trăm mảnh.”  

Vừa nói xong, hai thanh trường kiếm lại lập tức chém mạnh về phía Cát Vũ.

Lúc này, Cát Vũ vừa né tránh vừa quét chiếc gương trong tay về mọi hướng, dưới ánh sáng vàng của tấm gương, hai thân hình của hai tên yêu đạo đã hiện ra trong lớp sương mù.

Có tấm gương này thì pháp trận của lão ta chỉ là một cái thùng rỗng kêu to.

Hai tên yêu đạo bị luồng ánh sáng này bao phủ, đã lập tức cảm giác như có mũi nhọn chĩa vào sau lưng, đau đớn vô cùng. Họ cũng nhận ra pháp trận này không thể uy hiếp được Cát Vũ, nên lập tức lao ra khỏi đó và quyết sống mái một phen với Cát Vũ.

Cát Vũ vẫn lo lắng cho đám quỷ vật trong Tụ Linh Tháp, còn có cả chị gái đột nhiên xuất hiện kia nữa, không biết cô có phải là đối thủ của nữ quỷ Phượng Di hay không. Dựa theo suy đoán của Cát Vũ, cô sẽ gặp nguy hiểm vì ban nãy hắn đã thấy cô giao đấu với Hàn Nguyệt, cũng không hoàn toàn trấn áp lão ta, điều đó chứng tỏ tu vi của cô cũng chỉ ngang ngửa với Cát Vũ, chứ không mạnh như hắn đã nghĩ, một khi đụng độ với Phượng Di thì sinh tử khó lường.

Nghĩ vậy, Cát Vũ lập tức ra tay tàn nhẫn, sau khi chiến đấu với hai tên yêu đạo hơn chục chiêu, Cát Vũ quét mạnh thanh kiếm ngang một đường, buộc cả hai lão già phải lui ra.

Sau đó hắn lại kết pháp quyết, lớn tiếng hét lớn: “Yểu yểu minh minh, thái thượng sắc lệnh, mao sơn đệ tử, thủ chưởng thất tinh, dĩ huyết vi môi, hoả kiếm chưng đằng, thái thượng lão quân lập tức tuân lệnh.”

Sau khi niệm chú xong, Cát Vũ rạch ngón tay giữa của mình, bôi máu lên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.

Bảy thanh kiếm nhỏ ngay lập tức tách ra khỏi thanh kiếm chủ, vờn quanh Cát Vũ, quan trọng chính là bảy thanh kiếm đang cháy hừng hực trong ngọn lửa màu xanh lam.

Đây là một chiêu thức của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, được gọi là Hỏa Kiếm Thất Tinh. Dùng máu làm vật trung gian để kích hoạt sức mạnh thuần dương trong Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, biến nó thành ngọn lửa vô lượng. Cát Vũ vừa tung chiêu thức này ra, sát khí bốc lên đã doạ cho hai lão già sợ chết khiếp.

“Cái này...” Hàn Nguyệt yêu đạo rùng mình nhìn bảy thanh kiếm đang vờn quanh Cát Vũ, sợ hãi trợn trừng hai mắt.

“Đại sư huynh, tên nhóc này định liều mạng với chúng ta đấy, mau chạy đi!” Hàn Vân hoảng sợ nói.

“Chạy đằng trời!” Cát Vũ hét lên, thanh kiếm chủ trong tay chém mạnh xuống, bảy thanh kiếm nhỏ đột nhiên mang theo tiếng gào rít phóng về phía hai tên yêu đạo Hàn Vân và Hàn Nguyệt.

Hai người sợ hãi không ngừng lui ra, chỉ thấy ba trong số bảy thanh kiếm nhỏ lao thẳng đến chỗ Hàn Vân, bốn thanh còn lại lao đến chỗ Hàn Nguyệt.

Cả hai không còn cách nào khác, đành phải tung pháp khí trong tay ra ngăn cản.

Hàn Nguyệt vừa rút lui, vừa lôi pháp khí ra đánh lại bốn thanh kiếm nhỏ đang rực cháy với ngọn lửa xanh, bốn thanh kiếm này tập sát mà đến nên mỗi một lực đạo có trọng lượng rất lớn.

Mỗi khi Hàn Nguyệt đánh bay một thanh kiếm, lão ta có cảm giác như mình bị một chiếc xe tải lớn đâm vào vậy.

Khi thanh kiếm thứ tư đánh trúng vào người, lòng bàn tay của lão ta đã nứt toác, khiến máu chảy ròng ròng. Nhát kiếm này chính là sát chiêu, khí thế mạnh mẽ, vừa lao tới đã đánh Hàn Nguyệt yêu đạo bay lên không trung, ngã lăn quay ra cách xa mười thước.

Còn tên Hàn Vân yêu đạo lại kém xa tên Hàn Nguyệt, lão ta chỉ kịp đánh bay một thanh tiểu kiếm trong số đó, nhưng thanh kiếm này đã đánh lão ta lui ra sau bảy tám bước.

Tuy nhiên, lão ta không chết ngay lập tức, máu trào ra miệng, còn cố gắng đưa tay ra nói: “Đại sư huynh… Cứu… cứu ta với…”

Hàn Nguyệt yêu đạo còn không thể tự bảo vệ mình, làm sao có thể cứu được lão ta chứ?

Hàn Nguyệt yêu đạo cũng không thèm nhìn sư đệ lấy một cái, lập tức xoay người nhảy qua tường rào, nghiêng ngả lảo đảo chạy trối chết để thoát thân.

Lòng của Hàn Vân yêu đạo đã nguội lạnh, mà lúc này, ngọn lửa màu xanh lam trên thanh kiếm nhỏ bùng cháy dữ dội, thiêu đốt toàn thân lão ta, trong khoảnh khắc, lão ta đã bị đốt cháy thành một đống tro tàn, rơi loạt xoạt xuống đất.

Cát Vũ thấy Hàn Nguyệt yêu đạo đã đào tẩu bèn vung tay thu lại bảy thanh kiếm nhỏ trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, rồi đuổi theo hướng mà lão ta đã chạy. Cát Vũ muốn diệt cỏ tận gốc, tên yêu đạo này đã giết người như vậy nên không thể giữ lại được.

Ngay khi Cát Vũ vừa nhảy qua bức tường, hắn nhìn thấy bóng dáng của Hàn Nguyệt yêu đạo đang chạy vào khu rừng nhỏ trong trường.

Cát Vũ chưa kịp nhảy xuống đã nghe thấy tiếng k3u r3n từ toà nhà vọng đến, chính là giọng của cô gái kia.

Vừa nghe thấy, Cát Vũ đã giật mình, nghe như thể cô gái đó đã bị thương.

Cứu người quan trọng hơn, về phần Hàn Nguyệt yêu đạo đã trốn thoát, đành để sau vậy.

Không cần nghĩ ngợi thêm, Cát Vũ lại nhảy vào trong tòa nhà, phóng thẳng về phía đại sảnh. Khi hắn vừa bước vào, không khỏi hít sâu một hơi lạnh, chỉ thấy trong đại sảnh toàn một màu đen của sát khí, chúng ùn ùn kéo đến như thuỷ triều dâng cao, Cát Vũ hoàn toàn không nhìn thấy gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi