MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Ngày hôm sau, Cát Vũ và hoa hậu giảng đường Tô Mạn Thanh cùng nhau đến trường. Tô Mạn Thanh đi bên cạnh Cát Vũ, cười cười nói nói, cử chỉ vô cùng thân thiết, điều này một lần nữa gây chấn động mạnh và thu hút ánh mắt ghen tị của vô số nam sinh.

Tuy nhiên nhiều người trong số họ biết rằng vào buổi tối hôm đó Cát Vũ và Tô Mạn Thanh đang ăn tối thì bị đám người Ô Nha và Hổ ca bao vây tấn công, kết quả là một mình Cát Vũ đánh toàn bộ ngã lăn quay trên mặt đất, ngay cả Ô Nha cũng bị đánh gãy tay, ỉu xìu chạy trốn.

Những cậu ấm thích Tô Mạn Thanh, đã nhiều người từ bỏ ý định của mình.

Ngay cả người của Đàm gia mà cũng dám đánh, mà còn là Ô Nha bên cạnh Đàm gia nữa, nhân vật như vậy ai còn dám trêu chọc chứ.

Cũng có không ít người tỏ vẻ lo lắng cho Cát Vũ, ở Giang Thành mà dám trêu chọc Đàm gia, chắc chắn sẽ chẳng có tháng ngày tốt lành gì đâu, tên bảo vệ này sẽ chẳng bình yên được mấy ngày đâu mà.

Hai người đến cổng trường, Tô Mạn Thanh mỉm cười vẫy tay tạm biệt Cát Vũ, còn Cát Vũ thì đi thẳng vào quầy bảo vệ.

Vừa bước vào quầy bảo vệ, đội phó Lý Quý đã tiến tới, nịnh nọt nói: “Đội trưởng Cát thật là giỏi, mới đến trường đại học Giang Thành vài ngày mà đã cua được hoa hậu giảng đường của chúng ta rồi, đội trưởng Cát đúng là rất giỏi mà.”

Từ lần trước Cát Vũ đã ra tay trước mặt đám bảo vệ, xử lý tất cả đám người Hổ ca thì Lý Quý đã biết Cát Vũ lợi hại rồi. Thế nhưng nay lại nghe nói Cát Vũ đã đánh gãy tay Ô Nha là thuộc hạ của Đàm gia thì càng không dám ra oai gì nữa, trong lòng thầm nghĩ sẽ ôm chặt chân của Cát Vũ, chắc chắn sau này sẽ kiếm được chút lợi lộc.

Cát Vũ chỉ cười trước lời nói của Lý Quý, không muốn phân bua. Hắn đến trường đại học Giang Thành không phải là để cua hoa hậu giảng đường mà là do sư phụ đã sắp xếp một nhiệm vụ, tuy rằng đến giờ Cát Vũ vẫn không biết ý đồ của sư phụ là gì.

Lúc này, nhân viên bảo vệ Chung Cẩm Lượng đến gần và dè dặt hỏi: “Đội trưởng Cát, ta nghe nói Ô Nha mà ngài đánh buổi tối hôm ấy là thuộc hạ của Đàm gia. Đàm gia là nhân vật có thể một tay che trời ở Giang Thành này, đội trưởng Cát nên cẩn thận vẫn hơn.”

“Đa tạ đã nhắc nhở, ta tự có tính toán.” Cát Vũ khẽ liếc nhìn Chung Cẩm Lượng.

Cát Vũ vẫn có ấn tượng tốt về người đồng nghiệp Chung Cẩm Lượng này. Đám Lý Quý chỉ là gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng tên Chung Cẩm Lượng này thật ra không có ý xấu với hắn. Lúc trước mới đến trường đại học Giang Thành, hắn ta còn cho Cát Vũ mượn điện thoại di động. Lúc Lý Quý gài bẫy, mặc dù hắn ta có đi theo nhưng chỉ là bất đắc dĩ, lúc ấy cũng đã nhắc khéo hắn mấy lần.

Về điều này, trong lòng Cát Vũ vẫn rất rõ ràng.

Vừa ngồi xuống quầy bảo vệ không bao lâu, điện thoại đã vang lên, sau khi Lý Quý trả lời điện thoại liền vội vàng đưa cho Cát Vũ, cung kính nói: “Đội trưởng Cát, hiệu trưởng Vương gọi điện thoại cho ngài.”

Cát Vũ trả lời điện thoại, hiệu trưởng Vương cũng không nói nhiều, chỉ yêu cầu buổi chiều hắn đến văn phòng bàn công chuyện.

Xem ra việc hắn giao cho hiệu trưởng Vương làm đã có manh mối, Cát Vũ thầm nghĩ.

Sau khi đợi ở quầy bảo vệ cho đến khi tan học vào buổi chiều, Cát Vũ lại đến văn phòng hiệu trưởng Vương.

Hiệu trưởng Vương đã đợi rất lâu, sau khi mời Cát Vũ vào phòng làm việc, ông ta cảnh giác liếc nhìn xung quanh cửa, thấy không có ai nên mới đóng cửa lại, làm ra vẻ hơi thần bí.

Ngay sau đó, hiệu trưởng Vương đi tới bên cạnh Cát Vũ ngồi xuống, kính cẩn nói: “Đội trưởng Cát, chuyện ngài nhờ ta hỏi thăm đã có manh mối rồi, chính là ngay tại Giang Thành này. Đối phương đã đặt cọc năm vạn, nếu sau khi xong chuyện sẽ đưa cho năm mươi vạn.”

Nghe hiệu trưởng Vương nói vậy, lông mày của Cát Vũ nhíu chặt, nghĩ rằng bên kia có thể đưa ra mức giá cao ngất trời là năm mươi vạn, đây thực sự là một vấn đề lớn.

“Đối phương có lai lịch thế nào, đã gặp phiền phức gì thế?” Cát Vũ nghi ngờ hỏi.

“Người bên kia họ Tr4n, chắc chắn lai lịch không nhỏ. Con cái Nhà họ Tr4n đều đang theo học tại trường đại học Giang Thành nên ta mới may mắn được tiếp xúc với họ. Nhà họ Tr4n kinh doanh bất động sản, đừng nói là ở Giang Thành, thậm chí cả tỉnh Nam Giang đều rất nổi tiếng. Ta cũng đã hỏi thăm từ nhiều nguồn khác nhau mới có được một ít tin tức và được sự đồng ý của Nhà họ Tr4n, nói rằng cứ để đội trưởng Cát đến thử xem.”

“Nhà họ Tr4n có ông cụ, hình như là có một chút vấn đề nhưng cụ thể là gì thì ta không rõ. Người nhà Nhà họ Tr4n rất kín miệng, nhất định ngài phải đi mới có thể biết được chuyện gì đang xảy ra, chuyện này phải lôi kéo quan hệ với đứa con Tr4n Đào mới có thể hoàn thành được.” Hiệu trưởng Vương nghiêm mặt nói.

Cát Vũ gật đầu nói: “Vậy được rồi, khi nào thì lên đường?”

“Tối nay, lát nữa Nhà họ Tr4n sẽ lái xe tới đón chúng ta đi qua cửa sau của trường.” Hiệu trưởng Vương nói.

“Tại sao nó lại bí ẩn như vậy?” Cát Vũ nghi ngờ hỏi.

“Vậy cũng được.” Cát Vũ đồng ý, nghĩ chỉ cần có tiền trong tay thì giữ bí mật cũng được, dù sao hắn ở Giang Thành cũng không quen biết nhiều người lắm.

Trong văn phòng, cả hai đã giải quyết xong vấn đề.

Sau khi uống trà một lát, chưa đến nửa giờ thì hiệu trưởng Vương đã trả lời một cuộc điện thoại và nói mấy tiếng được được liên tục.

Sau khi cúp điện thoại, hiệu trưởng Vương nói với Cát Vũ có thể đi rồi.

Sau đó cả hai rời khỏi tòa nhà văn phòng, đi thẳng đến cổng sau của trường đại học Giang Thành, nơi này thường đóng cửa và được coi là lối đi khẩn cấp nên không có ai lui tới.

Hai người vừa ra tới cổng đã thấy có một chiếc xe lớn đang đậu ở đó.

Cát Vũ không biết chiếc xe này giá bao nhiêu, nhưng nhìn sơ qua cũng biết rất đắt tiền, ít nhất cũng khoảng hai ba trăm vạn.

Một ông lão chừng sáu mươi tuổi bước xuống xe, mặc bộ lễ phục nhà Đường màu xám, mái tóc bạc phơ, vẻ mặt uy nghiêm, dung mạo bất phàm. Hiệu trưởng Vương vội vàng tiến lên bắt tay, nói đã đợi lâu rồi.

Ông lão áo xám vừa bước lên đã nói: “Hiệu trưởng Vương, đại sư mà ngươi mời đến đâu?”

Hiệu trưởng Vương vội vàng giới thiệu Cát Vũ đang ở bên cạnh và khen Cát Vũ rất nhiều.

Tuy nhiên khi ông lão mặc áo xám nhìn thấy Cát Vũ vẫn mặc đồng phục bảo vệ và vẫn còn rất trẻ thì khẽ nhíu mày lại có vẻ không hài lòng lắm, nhưng cũng không biểu hiện rõ ra bên ngoài mà chỉ lạnh lùng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”

Cát Vũ cũng không nói nhiều mà chỉ đi theo hiệu trưởng Vương lên xe đi thẳng về phía ngoại ô thành phố Giang Thành.

Hơn một giờ sau, xe dừng lại bên cạnh một biệt thự. Còn chưa kịp xuống xe, Cát Vũ vừa liếc nhìn thoáng qua căn biệt thự đã cảm nhận được một luồng yêu khí dày đặc đang bay lơ lửng trên không trung.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi