MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cát Vũ đang nghịch chiếc điện thoại di động mà Tr4n Trạch San đưa cho mình, trước đây hắn chưa từng dùng thứ đồ chơi này, cho dù hắn muốn dùng thì trên núi cũng không có tín hiệu. Hơn nữa, điện thoại di động cũng sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với người tu hành, nhưng ảnh hưởng không lớn, rất nhỏ, chủ yếu là do nó cản trở cảm ứng khí tràng thôi. Cát Vũ cảm thấy cần phải có điện thoại di động, đây là thành phố phồn hoa, mình mà không có điện thoại thì cảm giác người ta sẽ nhìn mình như thể họ đang nhìn một con quái vật vậy.

“Vũ ca… Người đẹp Tr4n đi rồi à?” Chung Cẩm Lượng lon ton chạy đến từ một bên, thật ra thì tên nhóc này chẳng đi đâu xa cả, hắn ta đã trốn cách đó không xa để theo dõi hai người họ. Sau khi nhìn thấy Tr4n Trạch San đi rồi, hắn ta liền lập tức chạy ra. Ánh mắt của hắn ta nhanh chóng dán vào điện thoại di động trong tay Cát Vũ, hưng phấn nói: "Vũ ca, điện thoại di động này là mẫu mới nhất của Apple đó, tiền lương mấy tháng của ta cũng không thể mua nổi, không phải là người đẹp Tr4n tặng nó cho ngươi đó chứ?"

“Không phải vừa rồi ngươi nhìn thấy hết rồi sao?” Cát Vũ trợn mắt nhìn hắn ta, tên nhóc này trốn ở nơi nào, làm sao có thể thoát khỏi tầm mắt của Cát Vũ cơ chứ.

"Haha..." Chung Cẩm Lượng cười có chút xấu hổ, ghen tị nói: "Vũ ca, ngươi đúng là có bản lĩnh. Ngay cả tiểu thư nhà họ Tr4n cũng đến tặng điện thoại di động cho ngươi, sao hai người lại quen nhau vậy?"

"Gia đình của Tr4n Trạch San không phải tầm thường đâu, nghe nói gia đình này kinh doanh bất động sản, chắc là cũng giàu nhất thành phố Giang Thành này rồi. Loại người giàu có này có rất nhiều nam sinh theo đuổi, nhưng mà tiểu thư Tr4n lại không vừa mắt ai cả, thế mà nàng ấy lại qua đây tặng đồ cho ngươi luôn, xem ra là có ý với Vũ ca rồi.”

Cát Vũ không muốn nói chuyện với hắn ta quá nhiều, chuyện này cũng không giải thích nhất thời được, hắn chỉ xua tay nói: "Tiểu tử ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, di động này ngươi biết dùng không, lại đây chỉ cho ta đi."

Điều này cũng thật đáng xấu hổ, Cát Vũ chưa bao giờ sử dụng điện thoại di động. Hắn thường liên lạc với sư phụ của mình bằng cách dùng bùa truyền âm của Mao Sơn, phóng một lá bùa qua là có thể nói mấy câu rồi.

Chung Cẩm Lượng lập tức bước tới, cầm lấy điện thoại di động trong tay Cát Vũ, đưa lên trước mũi ngửi, trên đó còn có mùi thơm của cơ thể Tr4n Trạch San, hắn ta nhất thời cảm thấy vô cùng say mê.

Một người đẹp trắng trẻo, giàu có giống như Tr4n Trạch San, một tên bảo vệ nhỏ như Chung Cẩm Lượng thì làm gì có cơ hội tiếp xúc với một người như vậy chứ, đứng từ xa nhìn cũng khiến hắn ta kích động cả buổi trời rồi.

Trong khi trò chuyện với Chung Cẩm Lượng về cách sử dụng chiếc iPhone này, có một vài cặp mắt xấu đang nhìn chằm chằm vào Cát Vũ ở một góc của trường.

"Lai lịch của nhân viên bảo vệ đó là gì? Ngay cả người phụ nữ của Quan Đại Thiếu mà cũng dám động vào!"

Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nước da trắng trẻo, đôi mắt u ám, khẽ nói.

“Ô Nha cũng bị hắn đánh ư?” Quan Đại Thiếu nhíu mày, hoài nghi hỏi.

“Đúng vậy, lúc đó có người tận mắt chứng kiến, nghe nói Ô Nha bị hắn bẻ gãy tay luôn.” Tên kia lại nói.

“Không hẳn là tên bảo vệ nhỏ này có ý đồ gì, có lẽ là nàng ấy muốn nhờ hắn giúp đỡ gì đó, ngươi đừng nóng nảy đến mức làm lớn chuyện như vậy chứ…” Người nọ lại nói.

"Ngươi mù sao? Không thấy San San nói chuyện khách sáo với hắn sao, còn đưa điện thoại cho hắn nữa, quan hệ này chắc chắn không bình thường, hôm nay tên nhóc này đụng phải ta, ta phải cho hắn biết điều một chút.” Quan Đại Thiếu giận dữ nói.

Thấy Quan Đại Thiếu tức giận, những người còn lại lần lượt cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.

Lúc này, ánh mắt của Quan Đại Thiếu rơi vào một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi, giọng điệu của hắn ta đột nhiên trở nên cung kính hơn rất nhiều, hắn ta lễ phép nói: "Nghiêm tiên sinh, ngài đã hiểu sâu sắc về tinh túy của bát cực quyền, lại là cao thủ công pháp nội gia, ngài có thể giải quyết được Ô Nha trong mấy chiêu không?"

Người được gọi là Nghiêm tiên sinh có thái dương cao, vẻ mặt uy nghiêm, mặc trang phục luyện công bình thường, bình tĩnh đứng ở đó, có thể cho người ta cảm giác áp chế đầy mình.

Nghe được câu hỏi của Quan Đại Thiếu, Nghiêm tiên sinh lạnh lùng khịt mũi: "Ta đã gặp Ô Nha kia rồi, hắn ta chỉ là cao thủ ngoại gia, nhưng trong mắt ta thì không đáng nhắc tới, chỉ cần một chiêu là có thể giải quyết được hắn ta rồi.”

Quan Đại Thiếu bày ra vẻ mặt vui vẻ, cười nói: "Nghiêm tiên sinh không hổ là cao thủ nội gia, ăn nói đều có chính khí như vậy. Từ khi ngươi lỡ tay giết người rồi trốn tránh ở chỗ ta đã nhiều năm, vẫn hiếm khi ra tay động thủ, có cái gọi là nuôi bình nghìn năm, dùng binh một giờ, bây giờ đã đến lúc cần Nghiêm tiên sinh ra tay rồi. Ngươi cũng thấy tên bảo vệ kia đấy, lát nữa nếu ra tay thì ngươi nắm chắc thắng được hắn không?”

Nghiêm tiên sinh liếc mắt nhìn về phía Cát Vũ, nhẹ giọng nói: "Tên bảo vệ nhỏ kia cũng chỉ là một cao thủ võ thuật ngoại gia, mạnh hơn Ô Nha một chút thôi, Quan Đại Thiếu yên tâm, lát nữa nếu muốn trừng trị hắn thì chỉ trong vòng ba chiêu là ta nhất định có thể quật hắn xuống đất rồi."

“Được! Có những lời này của Nghiêm tiên sinh thì ta yên tâm rồi.”

Nói xong, Quan đại thiếu chậm rãi đi về hướng Cát Vũ, bên cạnh hắn ta là Nghiêm tiên sinh và bốn năm tên đàn ông vạm vỡ.

Cát Vũ đang nghiên cứu điện thoại với Chung Cẩm Lượng, ngay khi tên Quan đại thiếu  xuất hiện trong tầm mắt hắn thì hắn cảm thấy tên này đầy ý thù địch với mình, hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dừng lại trên người Nghiêm tiên sinh ở bên cạnh Quan đại thiếu.

“Lượng tử, người đó là ai thế?” Cát Vũ chỉ vào Quan đại thiếu đang đi về phía mình.

Chung Cẩm Lượng đang nghịch điện thoại trong tay, lúc nhìn lên thì giật bắn mình, chiếc điện thoại suýt rơi xuống đất, may mà Cát Vũ tinh mắt nhanh chóng cầm lấy chiếc điện thoại trên tay hắn ta.

"Cẩn thận chút đi, ta còn chưa dùng chiếc điện thoại này đấy, không thể bị hư trong tay ngươi được…” Cát Vũ phàn nàn.

"Hắn ta... tại sao hắn ta lại tới đây..." Chung Cẩm Lượng kinh hãi nói.

“Hắn ta là ai vậy?” Cát Vũ tò mò hỏi.

"Quan đại thiếu... trước đó cũng là sinh viên của trường đại học Giang Thành, khi học đến năm hai, cảm thấy đi học không có ý nghĩa gì nên đã bỏ học giữa chừng. Nhà của hắn ta cũng rất giàu có. Hắn ta là một công tử có tiếng ở Giang Thành Thành, thái độ rất ngang ngược, lúc trước hắn ta lái xe đến trường, ta mở cửa chậm một chút, thế mà đã bị hắn ta vả vài cái. Tên này chúng ta không thể trêu chọc nổi đâu, mau tránh xa một chút đi…”

Nói xong, Chung Cẩm Lượng như chuột gặp mèo, kéo tay Cát Vũ chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã… ngươi sợ cái gì, ngươi lại không trêu chọc hắn ta, hắn ta có thể ăn thịt ngươi sao?” Cát Vũ dừng chân lại nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi