MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Ông chủ của hiệu thuốc này hoàn toàn bị Cát Vũ làm cho choáng váng, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể biết được tuổi của của nhân sâm núi này rồi, nếu không có kỹ năng phân biệt sâm núi mấy chục năm thì chắc chắn sẽ không bao giờ được như vậy. Bản thân ông ta đã ngụp lặn trong nghề mấy chục năm nhưng cũng tránh khỏi chuyện không chắc chắn.

Nhưng người bảo vệ nhỏ bé này còn chưa vượt quá hai mươi tuổi.

Trong lòng tràn đầy kinh ngạc, ông chủ Đặng lập tức mở két sắt lấy ra một chiếc hộp tinh xảo hơn rồi đặt trước mặt Cát Vũ. Sau khi mở mấy lớp khoá, cuối cùng cũng hiện ra dáng vẻ của cây nhân sâm trước mặt Cát Vũ.

Cát Vũ liếc nhìn củ nhân sâm núi già kia, không khỏi ồ lên kinh ngạc. Muốn phân biệt rõ nhân sâm thì phải xem ngũ hình và lục thể. Ngũ hình chính là tu, lô, bì, văn, thể. Lục thể chính là linh, bổn, lão, nộn, hoành, thuận. Củ sâm trước mặt có râu dài và rõ ràng, vỏ già, màu vàng nâu, đường vân đều và tinh xảo, thân thể bóng mượt, chắc chắn là sâm núi già quý hiếm. Năm đó hắn đã từng nhìn thấy loại nhân sâm hoang dã này, nhưng không ngờ ở chốn phồn hoa này lại có thể thấy được một loại nhân sâm hoang dã hoàn mỹ như vậy, nếu không phải hắn ra tay vài chiêu thì vị ông chủ Đặng này sẽ không lấy ra nhân sâm cao cấp này cho hắn xem.

“Ừ, vậy mới phải nhân sâm chứ. Cây nhân sâm già này chắc khoảng ba trăm năm tuổi và linh khí rất dày, đây chính xác là thứ ta đang tìm, không biết ông chủ Đặng muốn bán bao nhiêu?” Cát Vũ nói.

Ông chủ Đặng trầm ngâm một lúc rồi cười nói: “Thứ tốt này phải bán cho người biết xem hàng thì mới phát huy hết giá trị của nó, nếu Cát tiên sinh đã hiểu rõ hàng hóa như vậy thì ta sẽ bán với giá hữu nghị là năm trăm vạn, ngài thấy thế nào?”

Năm trăm vạn?

Cát Vũ đập loạn một nhịp tim, thầm nghĩ nếu biết cây nhân sâm hoang dã già có giá cao như vậy thì mình đã lên núi đào lấy mấy củ về đây bán, có điều ở đây cách rất xa nơi mình tu hành, nếu đã xuống núi mà còn quay lại thì chắc chắn sẽ bị lão già kia cười thối mũi cho xem.

Nếu đã xuống núi thì chỉ còn cách dựa vào bản lĩnh của mình mà kiếm cơm thôi.

Sau một hồi suy nghĩ, Cát Vũ nói: “Được, năm trăm vạn. Có điều hiện giờ ta không có nhiều tiền như vậy, ta đặt trước năm mươi vạn, một tuần sau ta sẽ đến lấy cây nhân sâm này, ngươi xem được không?”

Điều Cát Vũ nghĩ là trong vòng một tuần này, hắn sẽ nhờ hiệu trưởng Vương tìm thêm vài mối làm ăn, cố gắng kiếm được năm trăm vạn. Nếu như thực sự không được thì sẽ tìm Tr4n Trạch San để hỗ trợ, có lẽ năm trăm vạn đối với Nhà họ Tr4n chẳng là cái đinh gì.

Ông chủ Đặng do dự một lát, nghĩ thầm rằng tên bảo vệ nhỏ này đã hiểu biết về nhân sâm như vậy, lại có thể đặt cọc năm mươi vạn thì sẽ không sợ hắn không đưa thêm các khoản sau. Cây nhân sâm này đã đặt ở đây rất lâu rồi, không phải không có ai mua, mà giá rất cao nên người bình thường không thể mua nổi. Bán cho ai cũng được, miễn là cầm tiền trong tay là được rồi.

Nghĩ vậy, ông ta bèn nói: “Được rồi, cây nhân sâm này sẽ được chuyển cho Cát tiên sinh, ngài muốn trả tiền mặt hay quẹt thẻ…”

Cát Vũ định lấy thẻ ngân hàng ra thì đột nhiên cánh cửa văn phòng bị đẩy ra.

Một làn gió thơm thoang thoảng bay đến, Cát Vũ quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên với cái bụng phệ ôm một người đẹp trong tay bước vào.

Người đẹp này có vóc dáng tuyệt mỹ, mặc một chiếc quần bó in họa tiết da báo, mông nguc đầy đủ, đôi môi đỏ rực, làn da trắng ngần mịn màng, Cát Vũ không thể không liếc nhìn nàng ta.

Nhưng người phụ nữ này đậm chất phong tr4n, không phải phong cách mà Cát Vũ thích.

Cát Vũ nhìn kỹ hơn và đột nhiên hắn nheo mắt lại.

Bất chợt hắn cảm thấy một luồng âm khí ngưng tụ từ hai người này nên nhanh chóng mở thiên nhãn ra nhìn họ, thì thấy sau lưng của đôi nam nữ có hai con anh linh đang nằm bò trên đó.

Một con khoảng hai tuổi, còn con kia hơn một tuổi, một nam một nữ tản ra quỷ khí u ám, oán niệm rất dày đặc ôm lấy cổ của hai người.

Khi Cát Vũ nhìn hai đứa trẻ thì chúng cũng phát hiện ra Cát Vũ nên lập tức nhe răng về phía hắn như một lời đe dọa và cảnh cáo, như thể không muốn Cát Vũ xen vào việc của người khác.

Ông chủ Đặng đang ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, vừa nhìn thấy hai người này đi tới thì ông ta vội vàng đứng dậy khỏi ghế, đi tới trước mặt người đàn ông trung niên bụng phệ rồi cung kính nói: “Chủ tịch Triệu, sao lại rảnh rỗi chạy đến đây vậy, thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này.”

Người đàn ông trung niên không chỉ có cái bụng phệ mà còn hói đầu, nhưng làn da lại rất đẹp, vừa nhìn là biết kẻ sống an nhàn sung sướng, vô cùng ngạo mạn nói: “Ông chủ Đặng, ta tiện thể đi qua đây nên ghé vào mua một ít đồ vật này nọ như sâm núi, linh chi. Gần đây ta thấy cơ thể yếu ớt, không chịu nổi nữa, ha ha…”

“Ngươi thật đáng ghét...” Người phụ nữ quyến rũ bên cạnh chủ tịch Triệu vuốt đôi bàn tay trắng như phấn về phía hắn ta, giả vờ ngại ngùng, nhưng lại khiến chủ tịch Triệu bật cười đầy ph0ng đãng.

“Có, chủ tịch Triệu đã đích thân đến thì ta nhất định sẽ lấy thuốc tốt nhất cho ngài.” Ông chủ Đặng nói xong, đang định dẫn chủ tịch Triệu rời đi thì lúc này, ánh mắt của hắn ta đột nhiên nhìn vào cây nhân sâm núi trên bàn, hai mắt sáng rực lên.

“Ta thấy cây nhân sâm này rất tốt, nghe nói ăn nhân sâm là đại bổ đấy. Ông chủ Đặng, ta muốn cây nhân sâm này.” Chủ tịch Triệu kia nói với giọng chắc nịch.

Ông chủ Đặng lập tức lúng túng, giống như sợ hãi chủ tịch Triệu này, do dự nói: “Chủ tịch Triệu, không dám gạt ngài, cây nhân sâm này ta vừa chuyển cho vị Cát tiên sinh này rồi.”

Chủ tịch Triệu và người phụ nữ quyến rũ kia nhìn Cát Vũ, khi họ nhìn thấy Cát Vũ đang mặc đồng phục bảo vệ thì không khỏi tỏ rõ vẻ khinh thường.

Người phụ nữ quyến rũ kia cười khẩy nói: “Tên bảo vệ này mua nổi không đó? Ta thật muốn hỏi ngươi hắn có trả tiền chưa?”

Ông chủ Đặng lúng túng cười nói: “Vẫn… vẫn chưa, nhưng đang chuẩn bị giao tiền đặt cọc.”

“Ông chủ Đặng định bán củ sâm này với giá bao nhiêu?” Chủ tịch Triệu trầm giọng nói.

“Năm trăm vạn.” Ông chủ Đặng nói.

Cát Vũ nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên sắc mặt tối sầm lại, chậm rãi nói: “Chờ đã, mua đồ vật này nọ phải tính thứ tự trước sau, ta đã mua cây nhân sâm rồi, dựa vào cái gì mà ngươi nói muốn thì phải đưa cho ngươi chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi