MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cô gái này ra tay thật mạnh, không phải đã từng luyện võ đó chứ?

Trong lòng Cát Vũ nghĩ như vậy.

Trên mặt Chung Cẩm Lượng xuất hiện năm dấu tay rõ ràng, khuôn mặt hắn ta nhanh chóng sưng lên, đưa tay sờ quai hàm rồi quay đầu nhìn về phía Cát Vũ, ấm ức nghẹn ngào nói: “Vũ ca… nàng ấy đánh ta…”

Cát Vũ cảm thấy mắc cười, phải vất vả lắm mới không bật cười thành tiếng. Hắn đi đến bên cạnh cô gái kia, lúc này nàng ta đang luống cuống mặc quần áo rồi co ro nép sát vào góc tường của nhà xác, nhìn Cát Vũ và Chung Cẩm Lượng bằng vẻ mặt đầy cảnh giác.

“Bạn học này, đừng sợ, bọn ta không phải người xấu, nhìn quần áo bọn ta mặc đi, chính là nhân viên bảo vệ của trường này.” Cát Vũ nói.

Cô gái kia hoảng sợ liếc nhìn xung quanh rồi nhìn Cát Vũ, nhìn thấy bộ đồng phục bảo vệ mà họ đang mặc thì gương mặt giãn ra, nhỏ giọng nói: “Sao… ta lại ở trong này?”

“Ngươi không biết xấu hổ à, là ngươi tự mình đi tới đây với vẻ mặt kỳ quái, vừa đi vừa nói chuyện với chính mình. Bọn ta sợ ngươi xảy ra chuyện nên mới đi theo tới đây, ngươi tự mình c0i quần áo, ta có lòng tốt giúp ngươi mặc lại mà ngươi còn đánh ta ư?” Chung Cẩm Lượng xoa xoa má nói.

“Bạn học này, hãy nghĩ lại xem làm thế nào mà ngươi đến được đây.” Cát Vũ cười nói.

Sắc mặt cô gái lạnh đi, dường như nghĩ đến chuyện gì ghê gớm lắm, nàng ta run run giọng nói: “Ta… hình như ta đi theo bạn trai đến đây, hắn nói mang ta tới nơi này có chuyện gì đó. Lúc ấy đầu óc ta rất mơ hồ, cũng không biết tại sao lại đi với hắn vào đây…”

“Bạn trai ư?” Cát Vũ cười khẩy và nhắc lại: “Ngươi xác định là bạn trai ư?”

“Ừ, người bạn trai này ta mới hẹn hò hai ngày qua... hắn cũng là sinh viên của trường đại học Giang Thành... nhưng...” Cô gái lộ ra vẻ mặt đau khổ, như thể không nhớ ra được điều gì.

Cát Vũ ngồi xổm xuống, nghiêm mặt nói: “Bạn học này, nói với ngươi một chuyện, đừng sợ hãi, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Cô gái kia mím môi không nói gì, chỉ gật đầu với Cát Vũ.

“Người bạn trai mà ngươi hẹn hò không phải là con người mà là một âm linh, ngươi bị nó ám nên ý thức mới mơ hồ, chắc hẳn thi thể của nó ở ngay trong nhà xác này.” Cát Vũ nghiêm mặt nói.

Nghe vậy, cô gái kia tái mặt, tỏ vẻ không tin.

Cát Vũ lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh tủ đựng thi thể, cánh tay của hắn quơ quơ một vòng, cuối cùng tay hắn dừng ở bên cạnh một cái tủ đựng thi thể, kéo ra một cái xác được một tấm vải trắng che mặt lại.

“Bạn học, đến xem đây có phải là người bạn trai mà ngươi nhắc đến không.” Cát Vũ nói.

Cô gái kia run rẩy đứng dậy, chậm rãi đi đến bên cạnh Cát Vũ. Cát Vũ lấy ra một chiếc đèn pin chiếu vào đầu của thi thể, sau đó vén tấm vải trắng lên.

Khi cô gái nhìn thấy khuôn mặt của cái xác, nàng ta sợ hãi lấy tay che miệng và nước mắt lăn dài trên má.

“Là hắn... sao lại là hắn...” Một lúc sau, cô gái mới nức nở nói.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?” Chung Cẩm Lượng cũng sáp lại gần liếc nhìn cái xác.

Thi thể này là một xác chết nam, trông còn khá trẻ, mới ngoài hai mươi tuổi, khuôn mặt thanh tú được kết một tầng sương lạnh trong ngăn tủ đông.

“Ta… ta là là sinh viên năm hai khoa Y trường Đại học Giang Thành, tên là Tr4n Mẫn. Ba ngày trước lớp ta giải phẫu tử thi, chính là giải phẫu cái xác này, hình như hắn tử vong là do bệnh tim đột phát. Thi thể này được gìn giữ rất nguyên vẹn, trong lúc giải phẫu ta thấy hắn rất đẹp trai nên đã khen hắn rằng trông đẹp trai thế này mà đã chết rồi, thật sự quá đáng tiếc, nếu còn sống làm bạn trai ta thì tốt biết mấy…”

“Lúc đó... dường như ta còn nhìn thấy đôi mắt của xác chết mở ra và liếc nhìn ta, sau đó lại nhắm nghiền. Ta giật nảy mình, còn nghĩ rằng mình bị ảo giác nữa.”

“Kết quả là đêm đó đầu óc ta mơ màng, ngủ rất sớm, trong giấc mơ có một người đàn ông đẹp trai hỏi ta có bằng lòng làm bạn gái của hắn không... Hai ngày nay đầu óc ta mơ mơ màng màng, bản thân làm gì cũng không nhớ rõ.” Tr4n Mẫn sợ hãi nói.

“Không hổ danh là sinh viên khoa y, thật là to gan, sao có thể đùa giỡn với một xác chết được chứ? Dù ta chưa học đại học nhưng cũng biết mình không thể nói lung tung với xác chết được, ngươi còn muốn làm bạn gái hắn ta ư, chậc chậc…” Chung Cẩm Lượng bĩu môi nói.

“Chắc chắn xác chết này trước khi chết chưa lấy vợ sinh con, thậm chí còn chưa động vào phụ nữ nên chấp niệm rất lớn, ngươi làm thế trước mặt hắn ta là dễ dàng nói trúng tim đen rồi. Sau này đừng bất kính với thi thể nữa, cũng đừng ăn nói lung tung.”

“Nhưng bây giờ sự việc đã được giải quyết, người này sẽ không quấy rầy ngươi nữa, đã muộn rồi, bọn ta sẽ đưa ngươi về.” Cát Vũ trầm giọng nói.

Tr4n Mẫn gật đầu, luôn miệng cảm ơn, nói sau này sẽ không như thế nữa.

Vừa rồi âm linh này xuất hiện thì nàng ta đã ngất đi vì sợ hãi và không biết gì về những chuyện đã xảy ra, nhưng nhìn thấy Cát Vũ tinh thông việc thần thần quỷ quỷ thì trong lòng không khỏi nghi ngờ, bảo vệ trường học biết bắt quỷ từ khi nào nhỉ?

Hai người dọn dẹp nhà xác, khôi phục lại thi thể vừa rồi về chỗ cũ, đưa Tr4n Mẫn trở lại ký túc xá nữ rồi quay về phòng bảo vệ.

Đêm nay đã bị kinh tâm động phách nhưng Cát Vũ lại không cảm thấy có chuyện gì, loại chuyện này đối với hắn là bình thường, hơn nữa mấy thứ gặp phải đều là âm linh cấp thấp, ngay cả quỷ còn chưa bằng.

Nhưng đây là lần đầu tiên Chung Cẩm Lượng gặp phải chuyện như vậy, sau khi trở về cứ quấn lấy Cát Vũ hỏi đông hỏi tây. Cát Vũ lười trả lời mười vạn câu hỏi của hắn ta, suýt chút nữa đã nổi giận nên tên nhóc này mới ngoan ngoãn.

Đêm đó, Cát Vũ ngủ trong ký túc xá bảo vệ, nghĩ đến cảnh tượng âm linh kia thà bị bị hồn bay phách tán chứ nhất quyết không trả lời câu hỏi của hắn là vì điều gì?

Cả đêm không được ngủ ngon, cuối cùng hắn mơ màng chìm vào giấc ngủ. Giữa trưa ngày hôm sau, Cát Vũ mới thức dậy, ăn bữa sáng qua loa rồi đến thẳng phòng hiệu trưởng đẩy cửa bước vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi