MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Điều mà Cát Vũ không ngờ là hắn lại tìm ra cơ hội để chỉnh con trai của hiệu phó Lưu Kỳ nhanh như vậy.

Nghe thấy lời của Lý Quý vừa rồi, vài cầu thủ bóng rổ của đội bảo vệ đều đi vào nhà tắm công cộng của trường để tắm.

Mấy người Cát Vũ vừa mới chơi bóng rổ xong, mồ hôi nhễ nhại, tự cọ rửa rồi đi tắm rửa.

Mọi người đều chân thành và vui vẻ khi gặp nhau, khi nói về uy phong của Cát Vũ lúc chơi bóng rổ, mọi người vẫn rất phấn khích.

"Đội trưởng Cát chơi bóng thật sự giỏi thật. Bách phát bách trúng, lật ngược tình thế từ 0:15 đến 70:15. Từ khi đội trưởng Cát đến, đối thủ không ghi nổi một bàn nào. Không phải đội bóng rổ của trường rất lợi hại sao? Lần này bị đội trưởng Cát đánh đến nỗi mất bình tĩnh luôn rồi."

"Vừa rồi các người không nhìn thấy à, sắc mặt thằng nhóc Lưu Kỳ kia đã tái xanh cả rồi. Ta đoán cả đời này cậu ta cũng không muốn chơi bóng rổ nữa... Ha ha..."

Lúc này, từ cửa nhà tắm có thêm vài người đi vào. Lý Quý tinh mắt nên vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra những người này đến từ đội bóng rổ của trường, trong số đó còn có Lưu Kỳ, con trai của hiệu phó.

"Suỵt... mọi người đừng nói nữa. Lưu Kỳ đến rồi, nếu bị cậu ta nghe thấy sẽ phiền phức..." Lý Quý thì thào nói với mọi người.

Mọi người nhìn lại thì quả thật thấy đám người Lưu Kỳ trong đội bóng rổ của trường tr4n truồng bước vào. Sau khi bọn họ tiến vào, ánh mắt của một số người còn liếc mắt nhìn về phía Cát Vũ với vẻ mặt khinh thường.

Nhìn thấy Lưu Kỳ đi tới, các nhân viên bảo vệ vẫn rất e ngại, bởi vì cha hắn ta là hiệu phó, chủ yếu phụ trách việc sắp xếp nhân sự trong trường. Nếu muốn sa thải bọn họ thì chỉ là chuyện của một câu nói.

Việc khác thì khó tìm, nhưng nếu trường học muốn tuyển nhân viên bảo vệ thì vừa tuyển đã có một đống.

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều ngừng bàn tán, bầu không khí không khỏi có chút căng thẳng.

Lưu Kỳ và những người khác nhảy vào một phòng tắm bên cạnh Cát Vũ, sắc mặt của mấy người này đều không tốt cho lắm. Trong lòng bọn họ đều uất ức về trận đấu này.

Giờ gặp lại trong nhà tắm, đó thật sự là tình cảnh kẻ thù gặp nhau, ánh mắt đầy vẻ thù địch.

Lưu Kỳ nhìn thoáng qua đám người Cát Vũ, nhếch mép nói: "Mấy tên bảo vệ nhỏ bé thật là không biết tốt xấu, ông đây nhìn thấy các người là khó chịu."

Cát Vũ khẽ cau mày, vốn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra miệng.

Sau đó Lưu Kỳ càng nói càng mạnh miệng, đột nhiên chỉ vào Chung Cẩm Lượng nói: "Này, thằng bảo vệ họ Chung, hôm nay ngươi còn muốn động thủ với ta, giờ ông đây còn đang bực đấy. Ngươi mau chóng đi ra bên ngoài mua mấy chai nước giảm nhiệt cho bọn ta đi. Nếu không hôm nay ta nhất định sẽ nói chuyện này với cha ta, thằng nhóc ngươi chắc chắn không gánh nổi hậu quả đâu."

Chung Cẩm Lượng sa sầm sắc mặt, nhìn về phía Lưu Kỳ, trong lòng nhất định rất tức giận. Tên này bắt nạt người ta quá đáng.

Lưu Kỳ trợn to hai mắt, mắng: "Mẹ nó, ngươi nhìn cái gì, đang nói ngươi đó? Không phục đúng không?"

Cuối cùng, Chung Cẩm Lượng không thể chịu đựng được nữa, trực tiếp đứng ra chỉ vào Lưu Kỳ mà chửi rủa: "Ngươi không ngừng phải không? Cùng lắm thì ông đây không quan tâm nữa, hôm nay không đánh ngươi một trận là không được!"

“Uầy, ngươi vẫn rất có năng lực nhỉ, ngươi tới đây thử xem?” Lưu Kỳ khinh thường nói.

Tính tình của Chung Cẩm Lượng cũng không tốt, vừa rồi còn nhịn, nhưng bây giờ thấy bọn họ lại sinh sự thì không nhịn được nữa, trực tiếp lao ra khỏi nhà tắm, muốn xông qua đánh Lưu Kỳ.

Đúng lúc này, Cát Vũ giữ lấy Chung Cẩm Lượng, mỉm cười, nói: "Lượng Tử, đừng hấp tấp, bình tĩnh đi, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói."

Chung Cẩm Lượng sững sờ một lúc. Hắn ta cảm thấy rất khó tin khi Cát Vũ giữ mình lại. Bởi vì hắn ta cảm thấy bất kỳ nhân viên bảo vệ nào trong số này ai cũng có thể ra ngăn cản mình, duy chỉ có Cát Vũ là không thể. Bởi vì Cát Vũ không phải loại người có thể chịu được cảnh người khác khinh bỉ mình. Hổ ca, Nghiêm tiên sinh và Ô Nha, hắn đều đánh hết không tha, vậy một Lưu Kỳ nhỏ bé có là gì chứ?

Trước đó, Cát Vũ còn muốn ra mặt thay cho mình, tại sao đột nhiên thay đổi rồi?

Không chỉ Chung Cẩm Lượng cảm thấy ngạc nhiên, mà Lý Quý và những người khác cũng ngỡ ngàng.

Đám người Lưu Kỳ ở phía đối diện nở nụ cười tự đắc.

Cát Vũ vẫn nháy mắt với Chung Cẩm Lượng, ý bảo rằng hắn ta không nên bốc đồng. Tiếp đó, hắn bước ra khỏi nhà tắm và bắt đầu mặc quần áo. Xong xuôi rồi, hắn chậm rãi đi đến chỗ đám người Lưu Kỳ, lịch sự nói: "Bạn học Lưu Kỳ, ta rất xin lỗi về những gì đã xảy ra chiều nay. Đó là lỗi của bọn ta. Cát Vũ ta mời các người uống nước. Các người chờ một chút. Ta ra ngoài mua cho các người."

Lưu Kỳ liếc nhìn Cát Vũ một cái, không khỏi có chút ngạc nhiên, không ngờ Cát Vũ sẽ hạ mặt xuống xin lỗi mình, nhưng sau đó lại nghĩ rằng cha mình là hiệu phó, đội trưởng đội bảo vệ như hắn cũng không tiện làm gì.

Nghĩ đến đây, Lưu Kỳ không khỏi mỉm cười nói: "Không tệ, đội trưởng Cát coi như khá thức thời. Bọn ta muốn uống nước đá, không có đá sẽ không uống."

"Biết rồi, ta ra ngoài trường mua cho các người, bảo đảm các người vừa lòng."

Cát Vũ mỉm cười, chạy một mạch ra khỏi nhà tắm.

Chẳng bao lâu sau, Cát Vũ đã cầm theo một túi nhựa đựng đồ uống đi tới nhà tắm, đưa cho đám người Lưu Kỳ, còn phân phát đồ uống cho mấy người của đội bóng rổ một cách hết sức nịnh nọt.

Lưu Kỳ vô cùng hài lòng với thái độ của Cát Vũ, nhưng mấy người Lý Quý và Chung Cẩm Lượng đều trợn tròn mắt.

Cái quái gì đang xảy ra vậy?

Đội trưởng Cát có bản lĩnh lớn như thế, làm sao còn có thể sợ thằng nhóc Lưu Kỳ kia được chứ?

Cát Vũ phân phát đồ uống xong liền đến chỗ đám người Chung Cẩm Lượng, cười hắc hắc nói: "Các người tắm rửa xong chưa? Hôm nay ta sẽ đãi các người, chúng ta đi ăn xiên que."

Nói xong, hắn còn liên tục nháy mắt với các nhân viên bảo vệ.

Bên cạnh nhà tắm có chỗ thay quần áo. Vừa đến đây, Chung Cẩm Lượng đã nóng lòng hỏi: "Vũ ca, ngươi đang làm cái gì vậy? Sao vừa rồi ngươi không cho ta đánh thằng nhóc Lưu Kỳ kia một trận?"

"Đừng có nóng, thằng nhóc Lưu Kỳ này sắp xui xẻo rồi. Chúng ta ở đây chờ một lát, kết quả sẽ sớm có thôi." Cát Vũ cười xấu xa nói.

Ngay khi mấy người Cát Vũ đi ra ngoài, đám người Lưu Kỳ liền mở đồ uống ra, uống ừng ực vài ngụm, lập tức cảm thấy toàn thân sảng khoái.

"Lưu ca, ngươi thật là trâu bò. Nghe nói thằng nhóc Cát Vũ kia rất lợi hại. Ngay cả Ô Nha và Hổ ca cũng bị đánh, nhưng đối với ngươi thì lại mềm mỏng." Một người trong đội bóng rổ nói.

"Chứ sao... Cát Vũ là cái rắm..." Lưu Kỳ cười tự đắc, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi