MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Hắn vừa thốt lên câu này, tất cả mọi người đều choáng váng.

Ai cũng ngờ rằng mình đã nghe nhầm.

Một ly rượu đế như thế, người bình thường chắc chắn không thể chịu nổi, huống hồ đây còn là rượu Mao Đài, 53 độ, tác dụng chậm rất lớn. Nếu uống liên tiếp ba ly thì gần một lít rượu đế.

Lý Hoa Khang nghe Cát Vũ nói như vậy thì trên mặt lộ ra vẻ khó tin, nhưng trong lòng lại đang nghĩ tên nhóc này thật là giỏi chém gió. Cái ly này đã không nhỏ rồi, hắn còn muốn đổi thành cái bát. Dù có là cái bát nhỏ thì chắc hẳn cũng có thể chứa hơn một nửa lít rượu.

Bầu không khí xuất hiện phút im lặng ngắn ngủi, mọi người đều hướng mắt về phía Cát Vũ.

Ngay cả Tô Mạn Thanh cũng cảm thấy chuyện này thật khó tin. Mặc dù không uống rượu nhưng cô biết uống một lít rượu đế sẽ như thế nào.

"Ha ha ha... Không ngờ đội trưởng Cát có tửu lượng lớn thật. Nếu đội trưởng Cát muốn dùng bát thì chúng ta cứ theo thôi." Lữ Ngọc Long nhìn Cát Vũ với vẻ mặt vui đùa. Làm sao hắn ta có thể tin được Cát Vũ có thể uống mấy bát rượu đế lớn như thế. Cho dù thật sự có thể uống nhiều, nhưng bọn họ có bao nhiêu người cơ chứ. Uống một vòng, cho dù Cát Vũ là thần tiên hạ phàm thì chắc chắn cũng phải ngã gục trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Nói xong, Lữ Ngọc Long nháy mắt với Lý Hoa Khang, cười nói: "Khang Tử, còn không mau bảo phục vụ đem bát lên?"

Lý Hoa Khang phản ứng lại, một lần nữa gọi phục vụ đến.

“Thưa ngài, ngài cần gì ạ?” Nhân viên phục vụ lịch sự hỏi.

“Chỗ các ngươi có bát không?” Lý Hoa Khang hỏi.

“Bát… bát gì?” Nhân viên phục vụ tỏ vẻ bối rối.

“Chính là cái bát để ăn cơm đấy, càng lớn càng tốt.” Lý Hoa Khang nói.

"Cái này... bọn ta thực sự không có. Đây là lần đầu tiên nghe nói ở một nơi như thế này phải có bát." Nhân viên phục vụ kia bất đắc dĩ nói.

“Vậy thì các ngươi có dụng cụ nào để đựng rượu không, cốc thủy tinh lớn cũng được.” Lý Hoa Khang lại nói.

“Có… Ở quầy bar chắc là có một ly uống bia lớn, một ly có thể chứa gần một lít rượu.” Nhân viên phục vụ nói.

“Tốt, cái đó đi. Ngươi lấy cho ta mấy cái ly đó tới đây. Bọn ta muốn uống rượu.” Lý Hoa Khang quay đầu nhìn đám người phía sau.

Trời ạ, càng chơi càng lớn rồi.

Đầu tiên là cần hai mươi chai Mao Đài, bây giờ lại muốn ly lớn để uống. Mấy tên sinh viên này điên rồi chăng? Hôm nay chắc chắn có người uống rượu đến chết ở đây cho mà xem.

Nhân viên phục vụ không khỏi líu lưỡi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi lấy vài ly lớn từ quầy bar đến đặt lên bàn.

Nhìn hai mươi chai rượu trên bàn, lại nhìn cái ly thủy tinh lớn như vậy, nhân viên phục vụ hít một hơi thật sâu rồi dặn dò: "Mấy vị khách quý, uống ít rượu thôi mới tốt, uống như vậy chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề. Các ngài xem có muốn ta gọi xe cấp cứu cho các ngài trước không?"

Tên phục vụ này cũng sợ bọn họ uống rượu xảy ra chuyện gì, Ngọc Hoàng Cung chắc chắn phải chịu trách nhiệm, cho nên phải tốt bụng nhắc nhở một chút.

Lý Hoa Khang tức giận nói: "Nhiều chuyện thế, mau rời đi."

Nhân viên phục vụ kia gật đầu liên tục, chuẩn bị rời đi, lúc này Cát Vũ đột nhiên nói: "Ta cảm thấy ngươi vẫn nên gọi xe cấp cứu trước đi. Một lát nữa bọn họ uống quá nhiều sẽ đưa thẳng đến bệnh viện, tránh phải chịu nhiều đau khổ."

Những người có mặt ở đây lại nhìn về phía Cát Vũ, các cô gái đều nhìn Cát Vũ với ánh mắt khó tin.

Ai cũng có thể nhận ra được là mấy nam sinh sẽ hợp lực để đối phó với Cát Vũ, vậy mà hắn còn nói người khác sẽ uống nhiều, thật là không biết sống chết mà.

Tô Mạn Thanh lúc này cũng vô cùng lo lắng, nhẹ nhàng kéo cánh tay của Cát Vũ, nói: "Vũ ca..."

“Không sao, yên tâm đi, ta không say đâu.” Cát Vũ khẽ nói.

“Tốt, không ngờ đội trưởng Cát uống rất giỏi. Ngươi muốn uống như thế nào thì bọn ta sẽ uống cùng với ngươi.” Một tia sắc bén lóe lên trong mắt Lý Hoa Khang.

“Mọi người lần đầu gặp mặt, ta sẽ uống trước để tỏ lòng kính mến, uống liên tục gấp ba lần, thế nào?” Cát Vũ cười nói.

Nghe đến đây, mọi người lại hít một hơi lạnh.

Không muốn sống nữa mà...

Uống liền ba ly rượu đế, lại còn là rượu Mao Đài, nhất định sẽ phải uống đến chết. Không ai tin rằng Cát Vũ có thể uống nhiều rượu như vậy trong một lần.

Ngay cả Lý Hoa Khang cũng chỉ được hai lít rượu.

Lý Hoa Khang tin chắc rằng Cát Vũ đang khoác lác, trái lại muốn xem Cát Vũ có thể uống một lúc ba ly rượu đế hay không mà mạnh miệng như thế. Nếu không uống hết thì hắn sẽ mất hết thể diện.

“Được, cứ làm theo những gì đội trưởng Cát đã nói.” Lý Hoa Khang trầm giọng nói.

Tiếp theo, Lý Hoa Khang rót đầy mấy cái ly, một ly một chai Mao Đài, đặt trước mặt Cát Vũ.

“Đội trưởng Cát, ngươi uống trước đi.” Lý Hoa Khang lạnh lùng nói.

Cát Vũ thản nhiên đi tới, không nói hai lời đã trực tiếp cầm một ly rượu đế lớn lên, nhìn lướt qua đám người.

Mọi người cũng đều nhìn về phía Cát Vũ, thầm nghĩ để xem ngươi chết ở chỗ này như thế nào. Thật sự cho rằng mình là tiên rượu sao?

Trong nháy mắt, Cát Vũ một hơi uống cạn sạch ly rượu đế không còn một giọt, uống xong liền đặt ly xuống bàn, liên tục khen ngợi: "Không tệ không tệ...  rượu ngon, không hổ là Mao Đài."

Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Cát Vũ uống liên tiếp ba ly rượu Mao Đài, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi chút nào, vô cùng bình tĩnh.

Mọi người thì trái lại, cả đám đều há to miệng đến nỗi có thể nhét vừa một cái trứng vào.

Trời ơi... Nhân viên bảo vệ nhỏ bé này thực sự đã uống hết liên tiếp ba ly Mao Đài. Có phải mình nhìn lầm rồi không?

Mọi người lại một lần nữa chóng mặt trước hành động của Cát Vũ.

Các nam sinh đưa mắt nhìn nhau, khuôn mặt tối sầm lại vì sợ hãi.

Đời này chưa bao giờ thấy một người nào uống rượu đế như vậy, ba lít xuống bụng mà cứ như chẳng có gì xảy ra.

Tửu lượng của Cát Vũ vốn rất lớn, ngoài ra hắn còn là một người tu hành, có thể vận dụng linh lực để khử mùi rượu. Sau khi uống xong ba ly rượu đế, Cát Vũ bấm một pháp quyết, một làn sương trắng từ từ ló ra ở đầu ngón tay của hắn, lập tức xua tan mọi cơn say.

Thật ra, không cần biện pháp này thì Cát Vũ cũng có thể chịu đựng được, nhưng một lát nữa sẽ không ổn vì có những mấy người uống rượu với hắn.

Đặt ly xuống bàn, Cát Vũ cười tủm tỉm nhìn về phía Lý Khang Hoa, cười nói: "Là lần đầu tiên gặp mặt, uống trước để tỏ lòng kính mến. Lý công tử, xin mời..."

Lý Hoa Khang thực sự muốn chết ngay bây giờ. Hắn ta có chết cũng không nghĩ rằng Cát Vũ có thể uống nhiều như vậy. Vốn tưởng rằng mọi người sẽ liên hợp chuốc cho Cát Vũ gục ngã, nhưng hiện tại đã là tự bê đá đập chân mình. Đã mạnh miệng nói ra rồi, tất cả mọi người đang nhìn mình, mình có thể không uống rượu này được sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi