MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Trong căn phòng riêng sang trọng của Ngọc Hoàng Cung, mọi thứ đã ở trong tư thế sẵn sàng chiến đấu.

Sau khi đuổi đám người Lý Hoa Khang đi thì cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.

Cát Vũ không muốn những sinh viên của trường Đại học Giang Thành ở lại đây, bởi vì những gì sắp xảy ra tiếp theo là điều mà những sinh viên này không thể chấp nhận nổi và cũng không muốn tin.

Đây cũng là suy nghĩ của Hàn Vân đạo trưởng.

Hai người tu hành đấu pháp sẽ không muốn để nhiều người nhìn thấy, dù sao cũng là chuyện không mấy tốt đẹp gì.

Hơn nữa, người trước mặt là Hàn Vân đạo trưởng, đồng thời cũng là một pháp sư cửu tiền.

Người này khoảng năm mươi tuổi, có thể tự hào khi đã đạt tới cảnh giới cửu tiền.

Một khi Cát Vũ và Hàn Vân đạo trưởng này ra tay, họ có thể sẽ làm bị thương những người vô tội.

Ngay sau khi đám người Tô Mạn Thanh vừa rời khỏi căn phòng riêng của Ngọc Hoàng Cung, thì Hàn Vân đạo trưởng lập tức vung thanh kiếm gỗ đào nhắm thẳng vào Cát Vũ.

Mà Cát Vũ vẫn chắp tay sau lưng, đứng đó không hề nhúc nhích.

“Tại sao ngươi không lấy pháp khí ra?” Hàn Vân đạo trưởng hạ giọng nói, trong tay cầm thanh kiếm gỗ đào lôi kích chớp loé liên hồi.

“Đối phó ngươi còn cần pháp khí sao? Đùa ta à?” Cát Vũ cười nói.

Nghe Cát Vũ nói thế, Hàn Vân đạo trưởng vô cùng tức giận.

“Đúng là tên nít ranh to gan lớn mật, dám không coi ai ra gì. Hôm nay bần đạo sẽ giáo huấn ngươi một trận, để ngươi biết cái gì gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.”

Vừa nói, thân hình của Hàn Vân đạo trưởng vừa loé lên, cây kiếm gỗ đào trong tay rung lên chém về phía Cát Vũ. Cây kiếm chém tới giống như dãy núi sụp đổ, cấu xé mà đến, hơn nữa còn có một luồng điện nhỏ tách ra, giống như đốt cháy không khí, lao về phía Cát Vũ mà giết.

Đàm gia và Ô Nha đang đứng cách đó không xa đã bị khí thế của Hàn Vân đạo trưởng làm cho hoảng sợ, tóc gáy dựng đứng cả lên, bị ánh điện trên pháp khí của Hàn Vân đạo trưởng dẫn dắt.

Cả hai cùng hít một hơi lạnh rồi liên tục lùi lại phía sau.

Cây kiếm này quá mạnh, âm thanh cắt đứt không khí khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Nếu thanh kiếm này chém trúng người Cát Vũ, cũng đủ để cắt hắn ra làm đôi.

Nhưng Cát Vũ vẫn đứng đó bất động, chợt hắn lấy từ thắt lưng ra một lá bùa màu xanh, đánh về phía cây kiếm gỗ đào trong tay Hàn Vân đạo trưởng.

Một luồng sấm sét bốc lên từ trong lòng bàn tay Cát Vũ, và một tiếng nổ lớn đột nhiên vang lên trong căn phòng, chiếu sáng xung quanh như thể một vụ nổ sấm sét đã giáng xuống.

Pháp khí của Hàn Vân đạo trưởng dùng là kiếm gỗ đào lôi kích, ẩn chứa lôi ý, chấp chưởng sát phạt. Thế nhưng Cát Vũ cũng hiểu được lôi pháp, đồng thời dùng lôi pháp để tấn công Hàn Vân đạo trưởng.

Chỉ cần một chiêu là có thể thấy được tu vi cao thấp của hai người.

Sau khi Hàn Vân đạo trưởng ngã nhào trên mặt đất thì đã nhanh chóng bò dậy, nhưng lúc này lão ta đã không còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt nữa, râu tóc đều bị lửa thiêu trụi, không còn sót lại bao nhiêu. Làn khói màu xanh vẫn bốc lên nghi ngút, chiếc đạo bào màu xanh cũng rách tả tơi, trong nháy mắt đã biến thành bộ dạng của một tên ăn mày. Điều đáng sợ hơn nữa là vẫn còn có một luồng điện nhỏ chạy qua cơ thể của Hàn Vân đạo trưởng, ngay cả Đàm gia và Ô Nha cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Được đó, coi như cũng có mắt nhìn. Đây là bùa vân lôi của Mao Sơn chính thống, là sư phụ cho ta đấy, sử dụng nó trên người ngươi thật lãng phí. Nếu ban nãy không nhìn thấy ngươi dùng kiếm gỗ đào lôi kích kia thì đạo gia ta cũng sẽ không dùng đến bùa vân lôi để đối phó với ngươi đâu.” Cát Vũ dửng dưng nói.

“Ngươi… ngươi thật sự là người của Mao Sơn ư?” Hàn Vân đạo trưởng lại nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt khó tin.

Chiếc đạo bào rách tả tơi kia cộng với vẻ mặt lúc này của lão ta trông rất buồn cười.

Hàn Vân đạo sĩ này mới ngoài năm mươi tuổi, tu vi đã đạt tới cảnh giới pháp sư cửu tiền, sắp đạt tới nhất tiền đạo trưởng nên tự nhận mình là hạng người tu hành mạnh mẽ trên giang hồ, hiếm có đối thủ. Nhưng sau những gì đã trải qua, lại bị một tên thanh niên chưa đến hai mươi tuổi đánh cho chỉ bằng một lá bùa, mất hết mặt mũi.

Đây còn là Cát Vũ đã nương tay cho lão ta, nếu Cát Vũ dùng hết toàn lực thì sao Hàn Vân đạo trưởng lại có thể yên lành mà đứng đây được.

Đàm gia và Ô Nha nhìn Cát Vũ rồi lại nhìn Hàn Vân đạo trưởng, biểu tình trên mặt khiếp sợ không thôi. Vốn dĩ Đàm gia nghĩ Hàn Vân đạo trưởng lợi hại như thế, muốn mời lão ta đến để dạy dỗ cho tên bảo vệ kia một bài học.

Nhưng nhìn tình hình hiện tại, Hàn Vân đạo trưởng hoàn toàn không phải là đối thủ của Cát Vũ.

Chỉ bằng một chiêu, Cát Vũ đã khiến Hàn Vân Dao trông thật thảm hại.

Mà bản lĩnh của Cát Vũ đã khiến Đàm gia và Ô Nha cảm thấy lạnh sống lưng, tại sao những tia sét b4n ra từ lòng bàn tay của hắn vậy? Trời ơi, hắn có còn là người nữa không đây?

Đây là siêu nhân địa cầu hay là người có siêu năng lực vậy?

Ngay cả Hàn Vân đạo trưởng cũng không chịu nổi, huống chi là hai người bình thường bọn họ.

Lúc này, trong lòng của Đàm gia và Ô Nha lập tức lạnh lẽo, đặc biệt là Ô Nha, hắn ta cảm thấy cánh tay bị gãy đang treo trên cổ càng đau nhức hơn.

Chẳng lẽ hôm nay mình lại bị tên nhóc bảo vệ kia đánh cho một trận nữa ư?

“Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi tin hay không thì tuỳ. Sao hả, không phục à?” Cát Vũ nhìn Hàn Vân đạo trưởng bằng ánh mắt khiêu khích.

Sắc mặt Hàn Vân đạo trưởng trở nên lạnh lẽo, gương mặt tối đen đằng đằng sát khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bần đạo đã tu hành bốn mươi năm, hôm nay dù thế nào đi nữa sao có thể bại trong tay một tên nhóc con chưa đủ lông đủ cánh như ngươi được, ngươi chịu chết đi.”

Nói xong, Hàn Vân đạo trưởng chắp tay thành pháp quyết, cắn ngón tay rồi chấm một vệt máu vào giữa ấn đường, chắp tay lại, niệm lớn câu thần chú: “Âm dương hợp hợp, quỷ mị võng lượng, lệ quỷ u minh, nhất trượng chi dư, thiên chân hoàng văn, quỷ yêu tang đảm, tinh quái vong hình, kim quang tốc hiện, phúc hộ bổn tôn, lập tức tuân lệnh!”

Theo câu thần chú vừa vội vừa nhanh của Hàn Vân đạo trưởng, chỉ nhìn thấy một  cơn gió u ám thổi trong toàn bộ căn phòng, tự dưng có mấy cơn lốc đen xoay quanh Hàn Vân đạo trưởng.

Mà trong chớp mắt, nhiệt độ trong phòng như giảm hơn mười độ, từ mùa hè nóng nực chuyển sang mùa đông rét mướt.

Đám người Ô Nha và Đàm gia đều cảm thấy ớn lạnh từ trong ra ngoài, tất cả đều rụt cổ lại, đồng thời có thể cảm nhận được một nỗi sợ hãi khủng khiếp từ bốn phương tám hướng tụ lại.

Nhưng họ không thể giải thích tại sao họ lại cảm thấy như vậy, họ bị doạ đến mức chân run lẩy bẩy.

Cát Vũ nhìn thấy thủ đoạn do Hàn Vân đạo trưởng thi triển, thì nụ cười trên môi nhanh chóng biến mất, trong lòng khẽ run lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi