MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cát Vũ lần lượt đánh gục những người xung quanh Đàm gia, ông ta đã không còn đường lui, nhưng lại tỏ vẻ coi thường cái chết mà ngồi trên sô pha nhìn thẳng vào Cát Vũ.

Cát Vũ chậm rãi đi về phía Đàm gia, cuối cùng dừng lại cách chỗ Đàm gia chưa đầy một mét.

“Ngươi định giết ta ư?” Đàm gia vẫn trầm như nước, đi thẳng vào vấn đề.

“Giết ngươi thì sao, mà không giết ngươi thì sao?” Cát Vũ thản nhiên nói.

“Ha ha.” Đàm gia cười khẩy, sau đó lại nói: “Cho dù ngươi có bản lĩnh đến đâu thì cũng chỉ có một người, chẳng lẽ ngươi có thể là kẻ thù của tất cả mọi người trong thiên hạ hay sao? Sau khi ngươi giết ta, ta đảm bảo ngươi sẽ bị truy nã khắp nơi, trời đất bao la nhưng sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân đâu. Cho dù ngươi có giết sạch bọn ta, thì vẫn sẽ có người biết là ngươi đã giết ta.”

“Ngươi hãy nghĩ kỹ lại đi, ngươi còn muốn làm thế nữa không? Giết ta, ngươi sẽ chẳng thu được một xu, còn phải trở thành tội phạm bị truy nã, sau này đừng hòng lộ diện giữa thanh thiên bạch nhật nữa.”

Không hổ danh là thủ lĩnh thế lực ngầm của Giang Thành, kỹ năng đàm phán của ông ta cũng thuộc hàng đỉnh cao.

Đàm gia nói rất đúng, nếu hôm nay gi3t ch3t ông ta, chỉ dựa vào thế lực và mối quan hệ của Đàm Xung ở Giang Thành, thì sau này Cát Vũ đừng mong lộ diện ở Giang Thành nữa.

Sư phụ Trần Duyên Chân Nhân bảo hắn đến làm nhân viên bảo vệ tại Đại học Giang Thành, chắc chắn là để xử lý chuyện rất quan trọng. 

Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, thậm chí còn chưa tìm ra nguyên nhân, nếu hắn biến mất khỏi thành phố Giang Thành, trở về cũng không biết phải ăn nói thế nào với sư phụ.

Giết Đàm gia có thể vui sướng nhất thời, bản thân hắn cũng có thể trốn về Mao Sơn, mặc dù người của Đàm gia sẽ không thể tìm thấy hắn, nhưng hắn không thể cả đời này cứ mãi làm con rùa rụt cổ được.

Đàm gia không giống như tên Hàn Vân yêu đạo đó, muốn giết là giết, đây là thuộc loại tranh đấu giang hồ với nhau, người của phía chính phủ cũng lười quản. Tên Hàn Vân yêu đạo kia đã giết biết bao nhiêu mạng người, giết lão ta chính là thay trời hành đạo.

Mặc dù trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy nhưng thực tế cũng chỉ là thoáng qua, điều này khiến Cát Vũ do dự.

Nhưng sự do dự trong chớp mắt đó đã bị Đàm gia bắt được, lập tức nói: “Cát đại sư, chúng ta cũng chẳng có thâm cừu đại hận gì, không nhất thiết phải đến mức ta chết ngươi mất mạng. Chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với nhau, nói không chừng còn có thể kết giao bằng hữu.”

“Bằng hữu ư?” Cát Vũ giễu cợt: “Ai biết được hôm nay ta vừa bước ra khỏi cánh cửa này, thì ngày hôm sau ngươi đã tìm sát thủ đến ám sát ta, lén b4n sau lưng ta một phát đạn thì sao? Làm sao ta có thể tin ngươi đây?”

Trước giờ Đàm gia luôn là người nhổ cỏ tận gốc để tránh hậu hoạ về sau, tưởng rằng nói ra lời này sẽ khiến Cát Vũ thỏa hiệp, không ngờ ngay từ đầu Cát Vũ đã đoán được suy nghĩ của ông ta, nên nhất thời hơi bối rối.

“Ngươi yên tâm… Ta sẽ không tìm người đối phó với ngươi. Ta đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của ngươi rồi, Đàm Xung ta không thể trêu chọc nổi.” Đàm gia vội nói.

Cát Vũ im lặng, nghĩ thầm, giết ông ta hay không cũng không hợp lý lắm. Hắn chỉ cần dựa vào bản lĩnh xem tướng mạo của người khác cũng biết Đàm gia này không phải là loại người chịu làm hoà. Nếu hôm nay ông ta đã mất mặt như vậy thì nhất định sau này sẽ tìm cách đối phó với hắn.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Cát Vũ chợt nghĩ ra một cách hay, đó là dẫn đi một hồn phách của Đàm gia. Con người có ba hồn bảy vía, chỉ cần thiếu một hồn thì sẽ trở thành kẻ ngốc, nếu Đàm gia đã trở thành một kẻ ngốc, thì sao ông ta còn biết tìm người để đối phó với hắn nữa chứ? Chuyện này mà làm thì thần không biết, quỷ không hay.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Cát Vũ nở ra một nụ cười, hắn chậm rãi vươn tay ra, nắm lại thành pháp quyết, đang định úp l3n đỉnh đầu của Đàm gia thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên, khiến bàn tay của Cát Vũ dừng lại giữa không trung.

Một lát sau, Cát Vũ mới nhận ra đó là điện thoại di động của mình.

Hắn dừng động tác lại, lấy điện thoại ra, phát hiện đó là một số điện thoại lạ thì cảm thấy hơi kỳ quái. Hắn vừa mua điện thoại được vài ngày, người biết số của hắn cũng không vượt quá năm người, sao lại có số điện thoại lạ gọi đến chứ?

Cát Vũ tưởng rằng đó là điện thoại quấy rối nên cúp máy luôn.

Cát Vũ cũng đành chịu, hơi cáu kỉnh nghe điện thoại, trầm giọng hỏi: “Ai vậy?”

“Là Cát đại sư phải không?” Giọng bên kia nghe rất quen, hơn nữa thái độ cũng rất cung kính.

Cát Vũ không thể nhớ đó là ai, vì vậy hắn nói: “Ta là Cát Vũ, ngươi là ai?”

“Ta là quản gia Lưu của nhà họ Trần. Mấy ngày trước, chính là ta đã đón ngài từ Đại học Giang Thành về giúp gia chủ nhà ta chữa một căn bệnh lạ, Cát đại sư đúng là quý nhân hay quên mà.” Bên kia nói chuyện vô cùng khách sáo.

Chẳng trách giọng nói nghe rất quen, hóa ra là lão quản gia Lưu của nhà Trần Trạch San.

“Quản gia Lưu, ông tìm ta có chuyện gì không? Sao ông lại biết số điện thoại của ta vậy?” Cát Vũ hỏi.

“Cát đại sư, di động của ngài là do cô chủ nhà bọn ta mua tặng, nên đương nhiên là ta biết số của ngài rồi. Ta biết trễ thế này mà còn đường đột gọi đến là không nên, vẫn mong Cát đại sư đừng trách tội.” Quản gia Lưu lại khách sáo nói.

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?” Cát Vũ hơi mất kiên nhẫn.

“Là như vậy thưa Cát tiên sinh, mấy ngày nay gia chủ của nhà ta đã hồi phục sức khoẻ rất tốt, cũng đã khôi phục ý thức, sức khoẻ vừa tốt lên là gia chủ đã hỏi ta về bệnh tình của ông ấy. Ta bèn nói là được Cát đại sư chữa khỏi, nên gia chủ vô cùng cảm kích Cát đại sư, thế là ông ấy bắt buộc ta phải gọi điện thoại cho ngài ngay, để hỏi ngày mai Cát đại sư có rảnh không, ông ấy muốn mời ngài ngày mai đến nhà họ Trần dùng bữa cơm thân mật để tỏ lòng biết ơn.” Quản gia Lưu nói.

“Mấy ngày nay ta rất bận, không có thời gian. Bây giờ ta còn có chuyện quan trọng cần giải quyết, để hôm khác hẵng nói chuyện vậy.” Sau khi Cát Vũ trả lời qua loa thì định cúp máy.

Quản gia Lưu vẫn chưa hết hy vọng mà nói: “Cát đại sư, chờ đã… hiện tại ngài đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì? Nếu ngài không ngại thì cứ nói cho ta biết, biết đâu ta lại giúp được gì thì sao.”

“Ta đang ở trung tâm giải trí Ngọc Hoàng Cung…”

“Đó không phải là chỗ của Đàm Xung sao?” Cát Vũ chưa kịp nói hết câu, quản gia Lưu đã vội vàng tiếp lời.

“Là chỗ của ông ta.” Cát Vũ nói.

“Có phải Đàm Xung đã đắc tội với Cát đại sư không? Ngài chờ một lát, ta sẽ qua đó ngay, xem thử ngài đã gặp chuyện gì, sẽ nhanh thôi.” Quản gia Lưu không phân trần gì mà cúp điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi