MAO SƠN QUỶ VƯƠNG

Cát Vũ tỏ vẻ bất lực, không ngờ cảnh tượng Trần Trạch San hôn má mình ban nãy đã bị đám thối tha này nhìn thấy hết.

Đúng là hơi xấu hổ mà.

Thành thật mà nói, Cát Vũ không hề suy nghĩ gì về Trần Trạch San. Tuy rằng cô rất xinh đẹp, ở trường đại học Giang Thành cũng là một hoa hậu giảng đường, gia cảnh giàu có, nhưng cuộc sống của cô không hề phù hợp với hắn, thật sự Cát Vũ không muốn dây dưa đến những rắc rối này.

Hắn đến trường đại học Giang Thành làm bảo vệ với một nhiệm vụ trên vai, sau khi giải quyết chuyện này xong, nhất định hắn sẽ rời khỏi Giang Thành. Trời đất bao la, Cát Vũ vẫn còn rất nhiều nơi chưa từng đi đến, tuyệt đối không có khả năng an phận ở một góc.

Về chuyện này, Cát Vũ không muốn giải thích thêm với mấy tên nhóc bảo vệ kia, chỉ nói vài câu cho qua chuyện.

Từ nhà họ Trần trở về đã là mười giờ tối, lúc này đèn trong ký túc xá của đại học Giang Thành đã tắt, cả trường đã chìm vào yên tĩnh.

Cát Vũ ở trong quầy bảo vệ một lúc, dọn dẹp qua loa, uống vài ngụm nước, sau đó gọi Chung Cẩm Lượng đi trực đêm.

Cái gọi là trực ca đêm cũng rất đơn giản, đó là cầm đèn pin đi dạo quanh khuôn viên trường vài vòng, xem có đôi bạn trẻ nào nửa đêm không ngủ chạy ra lùm cây của trường hẹn hò không, có thì đưa họ quay về ký túc xá, hoặc nhìn xem có kẻ trộm nào đột nhập vào khuôn viên hay không...

Không biết có kẻ trộm hay không nhưng mấy ngày nay, Cát Vũ vẫn thường xuyên thấy những cặp tình nhân hay trốn trong mấy ngóc ngách của khuôn viên trường, mà làm những chuyện không thể diễn tả được.

Dù sao cũng là trường đại học, giới trẻ bây giờ cũng thoáng hơn, nhà trường cũng mắt nhắm mắt mở với mấy chuyện này, Cát Vũ đưa họ về ký túc xá là được.

“Ta nói này Vũ ca, sao ngươi lại dụ dỗ được cô Trần này thế? Cô ấy chính là cô gái xinh đẹp giàu có nhất của trường chúng ta đấy. Ngươi nói xem sao ta lại đen đủi thế nhỉ, nếu ta mà được một cô gái như cô Trần tặng một nụ hôn, thì đời này chết cũng đáng.”

“Vũ ca, ta cảm thấy cô Trần này rất là thích ngươi đấy, hay là ngươi cứ đi theo cô ấy, chắc chắn sẽ chẳng phải lo ăn lo mặc, cũng chẳng cần phải làm một tên bảo vệ nhỏ nhoi nữa…”

“Ngươi câm miệng cho ta!”

Lúc này, Cát Vũ đang cầm trong tay một chiếc la bàn, vừa đi về phía trước, vừa dùng la bàn dò tìm nơi ngưng tụ âm khí của trường đại học.

Chung Cẩm Lượng cứ lải nhải suốt như tiếng ruồi vo ve trong tai, Cát Vũ bực mình đến mức không thể chịu đựng được nữa, bèn tức giận quát lên.

Nhìn thấy Cát Vũ nổi điên, Chung Cẩm Lượng rụt cổ lại, sau đó mới để ý đến chiếc la bàn trên tay Cát Vũ, không khỏi thắc mắc: “Vũ ca, ngươi đang cầm cái gì trong tay vậy, la bàn à? Sao lại lớn thế?”

Chung Cẩm Lượng lại bật chế độ “một vạn câu hỏi vì sao”, Cát Vũ cũng sợ bị hắn ta làm phiền đến chết, nên đành kiên nhẫn giải thích: “Đây là la bàn, dùng để định vị phong thủy và phát hiện âm sát, là pháp khí cần thiết của người tu hành đạo gia bọn ta. Từ giờ trở đi ngươi đừng nói chuyện nữa, tránh để cho ta bị phân tâm, khiến xác định vị trí không chính xác. Có lẽ buổi tối hôm nay sẽ bận bịu đây.”

“Vũ ca, chẳng phải chuyện của nhà xác khoa y đã được giải quyết rồi à? Sao lại còn cái gì mà âm sát thế?” Chung Cẩm Lượng không dằn lòng được mà hỏi.

“Đám xác chết trong nhà xác đã bị một luồng khí âm cực mạnh khác trong khuôn viên ảnh hưởng, cho nên mới có âm linh xuất hiện. Nếu chuyện của trường đại học Giang Thành không được giải quyết, thì những chuyện ma quái trong nhà xác sẽ mãi không dứt.” Cát Vũ trợn mắt nhìn Chung Cẩm Lượng, cố kiềm chế sự tức giận và nói: “Có thể đừng nói chuyện nữa được không vậy, coi như ta cầu xin ngươi đó, Lượng ca à.”

Chung Cẩm Lượng gật đầu, cười gượng rồi sau đó ngậm miệng lại.

Đôi mắt Cát Vũ cứ nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn trên tay, đi về phía sâu trong khuôn viên trường, càng đi càng hẻo lánh. Đó chính là hướng tây bắc của trường, nơi này đừng nói là Cát Vũ, mà ngay cả Chung Cẩm Lượng cũng chưa từng đi đến đây.

Nơi này rất hoang vắng, có lẽ là một nơi bị bỏ hoang của trường đại học Giang Thành, xung quanh đều là cỏ dại, cảm giác thật u ám.

Khi Cát Vũ đi về phía nơi này, bước chân của hắn có lúc thì dừng lại, có lúc nhíu mày, có lúc xoè ngón tay ra cẩn thận bấm đốt.

Chung Cẩm Lượng cầm đèn pin đi theo bên cạnh Cát Vũ, đi hơn nửa tiếng đồng hồ mà không nói một lời, thật ra trong lòng hắn ta có rất nhiều điều muốn hỏi, hắn ta cực kỳ tò mò về mọi thứ liên quan đến Cát Vũ.

Âm thanh này rất lớn, kèm theo sự hoảng sợ vô tận, phá vỡ sự tĩnh lặng của màn đêm.

Hình như người này đã nhìn thấy điều gì đó vô cùng sợ hã,i đến mức phát ra tiếng kêu thảm thiết này.

Tiếng động này khiến Chung Cẩm Lượng run b4n lên, vội nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cát Vũ cũng dừng lại, kim đồng hồ của la bàn trong tay hắn quay tít mù, đong đưa không ngừng. Sau khi nhìn thấy hướng của kim la bàn, Cát Vũ tái mặt.

Trên la bàn xuất hiện kim quay là điềm báo đại hung, cho thấy nơi này có vật âm sát cực kỳ lợi hại.

Sau một hồi sững sờ, Chung Cẩm Lượng mới bình tĩnh lại, run giọng hỏi: “Vũ ca… vừa rồi ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không? Có phải ta bị ảo giác không?”

Ánh mắt Cát Vũ trở nên sâu xa hơn, hắn lại nhìn chằm chằm vào la bàn, trầm giọng nói: “Ngươi nghe đúng rồi đó, có người đang kêu gào thảm thiết, đi theo ta, nhớ theo sát trong vòng ba bước, đừng giống như lần trước.”

Sau khi bị ma nhập lần trước, Chung Cẩm Lượng đã nhát gan hơn rất nhiều, làm sao dám không nghe lời Cát Vũ, thấy Cát Vũ cầm la bàn chạy theo hướng phát ra tiếng hét, Chung Cẩm Lượng cũng tăng tốc chạy theo sát phía sau.

Đi được một đoạn ngắn, một giọng nói run rẩy lao thẳng về phía bọn họ, như là đã bị k1ch thích cực lớn nào đó, vừa chạy vừa hét: “Có ma... có ma...”

Hai bên vừa chạy nên nhanh chóng chạm mặt nhau, lúc này đôi mắt của Cát Vũ đã chuyển sang màu hổ phách, giống như một đôi mắt rắn, có khả năng nhìn rõ vào ban đêm.

Đây cũng là tác dụng của viên yêu đan đã được luyện hoá bởi con xà linh kia, nó có thể khiến Cát Vũ nhìn rõ mọi thứ như ban ngày.

Chạy về phía họ là một cô gái trẻ, có lẽ là sinh viên của trường đại học Giang Thành, cô ta mặc một chiếc váy trắng với khuôn mặt méo xệch, rõ ràng là đang chịu một nỗi sợ hãi rất lớn.

Chung Cẩm Lượng liền bước tới, ngăn cô gái lại và quan tâm hỏi han: “Bạn học này đừng sợ, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Lúc hắn ta đang nói thì cô gái lao tới, hất Chung Cẩm Lượng bay lên lăn mấy vòng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi