MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương bơi về phía yêu chướng, chỉ một lát sau hắn đã bơi vào trong phạm vi của nó.

Con cá nheo thành tinh kia rất lớn, miệng to như cái chậu. Mỹ Hoa đang cưỡi lên đầu nó, tay cô kéo mạnh râu nó.

Cá nheo liên tục vùng vẫy muốn hất cô khỏi đầu nó. 

Nhưng kỹ thuật khống chế nước của Mỹ Hoa tốt hơn nó không biết bao nhiêu lần, nên dù nó giãy thế nào cũng không làm cô ngã xuống.

Quanh thân cá nheo tỏa ra luồng ánh sáng vàng như một lớp chắn bảo vệ cơ thể.

“Lão đại!” 

Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương bơi lại gần, Mỹ Hoa nhíu mày, kêu lên:

“Nó có tiên quang hộ thể nên ta không làm gì được nó cả.”

Cô vừa lên tiếng, cá nheo đã phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Thiếu Dương. Nó điên cuồng gào thét rồi tấn công về phía hắn. 

Diệp Thiếu Dương không mang theo ba lô, chỉ có Thất Tinh Long Tuyền kiếm đang giắt bên hông. Thấy cá nheo vọt về phía mình, hắn lập tức rút kiếm tấn công về phía nó.

Tuy rằng Xích Luyện đan có thể tị thủy nhưng suy cho cùng Diệp Thiếu Dương cũng không biết thiết chưởng thủy thượng phiêu hay mấy loại thần công trong tiểu thuyết kiếm hiệp. Vì ở trong nước nên hành động của hắn không nhanh như trên mặt đất và không thể thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ. Vì thế, hắn đành dùng trường kiếm bảo vệ bản thân.

Con cá nheo này lúc nãy đã vật lộn với Mỹ Hoa cả buổi trời, đã không còn bao nhiêu sức lực, bây giờ lại có thêm Diệp Thiếu Dương tấn công nó nên hành động của nó càng lúc càng chậm chạp. Diệp Thiếu Dương lập tức chuyển thủ thành công. 

Linh quang tử khí của Thất Tinh Long Tuyền kiếm dần dần áp chế cá nheo, khiến nó không thở nổi.

Diệp Thiếu Dương cắt một đường nhỏ trên ngón giữa của tay trái sau đó chấm máu của mình lên chuôi kiếm, miệng niệm chú:

“Lang lãng nhật nguyệt càn khôn, quang huy hộ ngã kim thân, tứ phương yêu tà ma quái, khoảnh khắc hóa tác khinh trần! Thất Tinh Qui Vị, Long Tuyền giết địch! Tru tà!” 

Thất Tinh Long Tuyền kiếm chém xuống đầu cá nheo.

Mỹ Hoa thuận thế nhảy đến đuôi cá nheo, giữ chặt lấy đuôi nó, không cho nó hất đuôi phản kháng.

Miệng cá nheo mở to, phun ra một luồng yêu khí. Cơ thể to lớn của nó hóa thành hình người với linh khí kim sắc. Hai tay kẻ đó giơ lên, chặn lấy Thất Tinh Long Tuyền kiếm. Hai bên giằng co dữ dội. 

Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội quan sát bóng người kia: Đây là cơ thể hình người do con cá nheo kia biến ra, da ngăm đen, quần áo mặc trên người giống như vảy cá, đầu to mồm rộng, bên miệng là bốn chòm râu dài, tuy có tay chân đầy đủ nhưng hành động lại chẳng khác con cá.

Khuôn mặt này khiến Diệp Thiếu Dương nhớ đến con cá thành tinh bị Trư Bát Giới đập chết trong Tây Du Ký. Đúng là nhìn giống thật!

“Ta chính là yêu tiên một phương, được mọi người cung phụng, lại mang danh tiên tịch. Tuy ngươi là Thiên Sư nhưng không chém được ta đâu!” 

Từ xưa đến này đều có một đạo lý là không phạt đại phu, không động đến thần thánh. Quỷ và yêu một khi thành tiên, dù tội nghiệp có nặng đến đâu, Thiên Sư của nhân gian cũng không được phép giết mà chỉ được đánh. Đánh không lại thì đến âm ty cáo trạng, đánh thắng thì bắt nó lại giao cho âm ty xử lý.

Vì thế cá nheo vô cùng tự tin. Nếu nó không đánh lại thì cứ nhận thua, cùng lắm là đến âm ty một chuyện xem xét lại nhân quả. Bản thân nó là yêu tiên, tiên tịch này sẽ giúp nó giảm bớt một phần tội nghiệt và giữ được tính mạng.

Nhưng xui thay, người nó gặp phải lại là Diệp Thiếu Dương. 

“Thử xem rồi biết.” Diệp Thiếu Dương cười rồi tiếp tục niệm chú, uy lực của Thất Tinh Long Tuyền kiếm tăng lên, gia tăng sức ép lên đối phương.

Linh khí giữa tay cá nheo tản bớt đi. Mặt nó lộ ra sự đau đớn và khiếp sợ.

“Ngươi chỉ là Thiên Sư nhân gian mà dám to gan chém yêu tiên!” 

“Đối với ta, tiên hay ma không khác biệt mấy. Thứ khác biệt chỉ có chính tu và tà tu! Ngươi ăn thịt người, đó là tà tu. Vậy thì mặc kệ ngươi là yêu tiên hay là cái thá gì, chỉ cần gặp được, ta đều chém chết!”

Thất Tinh Long Tuyền kiếm lại đè xuống khiến hai tay đỡ kiếm của cá nheo chảy yêu huyết nhưng thứ yêu huyết đó lập tức bị uy lực Thất Tinh Long Tuyền kiếm làm bốc hơi hết.

“Ta ăn thịt người... vì để tu luyện, vì muốn khống chế thời tiết nơi này, nếu không sao ta có thể chống lại đám yêu ma quỷ quái khác... Điều này Thiên Sư ngươi phải rõ chứ!” 

Cá nheo biết mệnh mình sắp cạn nên không dám dùng hai chữ “yêu tiên” để làm lung lay Diệp Thiếu Dương. Nó đau khổ cầu xin. Nó không hiểu, tại sao tên Thiên Sư trẻ tuổi trước mắt này dám xem nhẹ thân phận yêu tiên của mình, chẳng lẽ hắn không sợ bị tăng nghiệp chướng sao?

Không sợ bị âm ty trị tội sao?

“Đừng giảo biện, ăn thịt người chính là tội nghiệp!” 

Diệp Thiếu Dương lại tăng lực ở tay. Thất Tinh Long Tuyền kiếm chém đứt tay cá nheo, hạ xuống đầu nó.

Một đạo linh quang từ đầu cá nheo bay ra. Đó chính là thần toạ linh căn yêu tiên của cá nheo với ngoại hình là một con cá. Nó lại đỡ lấy Thất Tinh Long Tuyền kiếm.

“Thiên Sư tha mạng!” Lần này cá nheo thật sự sợ hãi, nó đau khổ cầu xin: “Cầu xin Thiên Sư, ta khó khăn lắm mới tu hành được thế này, xin hãy tha cho ta một mạng, ta chấp nhận đến âm ty đền hết mọi tội lỗi đã gây ra...” 

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

“Tôi hỏi ngươi, trước khi những người bị ngươi ăn chết, bọn họ có cầu xin ngươi tha cho họ?”

Cá nheo ngẩn ngơ, ngập ngừng không nói nên lời. 

“Siêu sinh đi!”

Diệp Thiếu Dương dùng hết sức mạnh chém xuống linh căn của cá nheo.

Hình người do cá nheo hóa thành tan vỡ. Chân thân của nó lại xuất hiện, đó là một con cá lớn với vết chém dài trên đầu. 

Máu của nó ồ ạt chảy ra, nhiễm đỏ cả một vùng nước.

Cơ thể cá nheo nhanh chóng chìm xuống đáy sông.

Vô số tinh phách bay lên. Không riêng gì tinh phách của cá nheo mà còn có cả tinh phách những những người bị nó ăn lúc trước. 

Nhìn bầu trời với đầy tinh phách bay lên cao, Diệp Thiếu Dương thấy nhẹ nhõm trong người. Mấy loại tà thần và yêu ma ác độc này phải giết tận gốc, không cho phép nó có cơ hội hại người lần nữa.

“Lão đại, anh trực tiếp diệt hồn của nó...”

Mỹ Hoa nhìn Diệp Thiếu Dương, nói. 

“Diệt thì diệt thôi, cũng chẳng phải lần đầu tiên ta làm thế.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, đỡ lấy cô rồi bơi vào bờ.

Đám khách trên thuyền lúc nãy vội vàng lui ra sau và nhìn hắn với ánh mắt khiếp sợ.

Tuy bọn họ không biết chi tiết nhưng vẫn biết một chuyện là chàng trai trước mắt này đã chém chết hà bá! 

Thật không phải con người mà!

Mọi người vội vàng lui về sau, tránh Diệp Thiếu Dương như tránh ôn dịch.

Trên bến sông chỉ còn lại một mình Mộ Thanh Vũ đang ngây ngốc nhìn Diệp Thiếu Dương đi về phía mình. 

“Anh... giết con cá nheo thành tinh kia?” Mộ Thanh Vũ nhìn hắn, ngây ngốc hỏi.

“Chuyện nhỏ ấy mà.”

Diệp Thiếu Dương vẩy tóc, sửa sang lại quần áo. 

Mỹ Hoa đứng bên cạnh cười khúc khích.

“Cô chờ chút nhé.” Diệp Thiếu Dương nói với Mộ Thanh Vũ rồi quay về phía Mỹ Hoa, gãi đầu, nói:

“Chuyện đã xong rồi, cô...” 

“Lại muốn đuổi tôi?” Mỹ Hoa ai oán nói: “Mỗi lần xong chuyện đều đuổi tôi đi.”

“Cái này... Dù sao cô cũng là Thủy Quỷ, phải tu luyện trong nước, nếu không thì tôi đã dẫn cô theo. Thật đó!”

Mỹ Hoa hờn giận, liếc hắn một cái nói: 

“Lão đại, trêu anh thôi. Lúc gặp khó khăn, anh có thể nhớ đến Mỹ Hoa là Mỹ Hoa vui rồi. Tôi vốn là Hà Cơ của Âm Thủy Hà, vĩnh viễn không có cơ hội đắc đạo. Hiện giờ đi theo anh, tôi mới thấy bản thân mình không sống uổng phí. Thế nên Mỹ Hoa rất vui.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi