MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Đám người băng qua đỉnh núi, đến cánh rừng rậm bên cạnh. Đột nhiên nghe tiếng xào xạt tựa như có người đang đi đến, đám người ấy lập tức dừng lại.

Một đạo sĩ trẻ tuổi từ trong rừng đi ra. Thoạt nhìn cậu ta chưa đến hai mươi tuổi, người mặc đạo bào màu đen, vẻ mặt lạnh lùng. Cậu ta cung kính gọi:

“Sư phụ!” 

Trương Quả gật đầu, không nhiều lời. Chàng trai kia đi vào hàng rồi cùng đám người này đến gần trại Thập Bát.

“Chúng ta sẽ đợi ở đây, tùy vào tình hình mà hành động.”

Đại Vu Tiên buông Quỷ Đầu tích trượng, ấn nhẹ vào Tích Hoàn và Lăng Không. 

Một đạo huyết quang từ trong Tích Hoàn bắn ra và rơi xuống đất. Thứ đó tựa như một bãi chất lỏng sền sệt, nó từ từ tụ lại và hóa thành hình người.

Một quỷ ảnh tóc dài, mặt đầy máu. Là nữ quỷ Vô Diện.

“Hôm nay có Huyết Vu phục kích Diệp Thiếu Dương, vào lúc mấu chốt, ngươi hãy tìm cơ hội giết hắn. Chỉ cần lấy máu của hắn, sau này ngươi có thể khôi phục lại cơ thể. Nhớ, không được phép xảy ra bất cứ sai xót gì.” 

Nữ quỷ Vô Diện lĩnh mệnh.

Trương Quả nói:

“Đại Vu Tiên, những tên Huyết Vu ấy chưa chắc là đối thủ của Diệp Thiếu Dương. Chuyện này vẫn cần chúng ta động thủ, nhưng phải hết sức cẩn thận.” 

Đại Vu Tiên im lặng trong chốc lát rồi nói:

“Tộc Đại Vu Tiên ta thề không đội trời chung với Huyết Vu.”

Trương Quả cười nói: 

“Trước khác, nay khác. Chỉ cần Vu Linh Tín nữ hồi sinh, có được truyền thừa của gia tộc Vu Tiên, lo gì Huyết Vu không bị diệt.”

Đại Vu Tiên nói:

“Không cần nhiều lời. Nếu Trương Thiên Sư muốn thì cứ làm. Nhưng tộc Đại Vu Tiên ta tuyệt đối không hợp tác với Huyết Vu.” 

Trên mặt chàng trai Vu Sư đứng sau lưng lão hiện lên nụ cười lạnh. Cậu ta còn liếc sang nhìn Trương Quả.

Trương Quả làm như không thấy, cúi đầu nói với đạo sĩ trẻ tuổi bên kia:

“Trương Thi Minh, ngươi với Diệp Thiếu Dương cũng xem như có thù với nhau, ngươi không cần lưu tình.” 

“Vâng!”

Trương Thi Minh lĩnh mệnh và đi về phía Thập Bát trại.

Nữ quỷ Vô Diện chạy sát theo sau. Hai người một trước một sau, chốc lát đã biến mất trong màn đêm. 

Diệp Thiếu Dương mò đến mặt sau bức tường, dưới sự giúp đỡ của màn đêm, hắn nhìn vào bên trong qua cửa sau.

Trong căn phòng với ánh đèn hiu hắt, có bốn, năm người đang ngồi quanh bàn chơi bài, trên bàn là một chồng tiền.

Tôn Quang Lâm cũng ở trong đám người đó. Hắn đang lớn giọng nói chuyện với những người kia. 

Diệp Thiếu Dương lui về sau, trốn ở góc khuất của tòa nhà. Hắn gọi điện cho Tôn Quang Lâm.

“Alo, ai?”

Tôn Quang Lâm bắt máy. Hắn còn không quên làm bộ hô lên: 

“Mẹ kiếp! Chỉ mỗi chuyện nhỏ như vậy mà gọi đến, làm chậm trễ anh mày thắng bạc!”

Sau đó, hắn cúp máy, bốc bài. Miệng nói mãi thuật ngữ của bài cửu:

“Kim tứ ngân ngũ bản đẳng phối, áp tử phù thủy nga nhất đôi... Mẹ nó! Muốn Tam Đạo thì lại cho Tứ Đạo!” 

Tôn Quang Lâm ném bài lên bàn. Hắn đứng dậy, nói:

“Bọn mày chơi tiếp đi, tao đi vệ sinh một chút. Bài gì mà đen thấy ớn!”

Nói xong, hắn vào phòng vệ sinh, đóng cửa cẩn thận rồi mở cửa sổ nhà vệ sinh ra. 

Diệp Thiếu Dương cũng mò mẫm đi qua.

“Đồ ở dưới gốc cây sau lưng ngươi!”

Diệp Thiếu Dương dựa theo hướng dẫn của hắn, lấy xẻng và cuốc dưới gốc cây hòe già đưa cho hắn rồi chui vào trong. 

Tuy rằng nơi này gọi là sòng bài nhưng cũng chỉ là một ngôi nhà ở nông thôn mở sòng bài, không phải là một sòng bài tiêu chuẩn và đẳng cấp. Nhưng người đi vệ sinh cũng nhiều nên cũng được lắp đặt khá tiện nghi: nền lát gạch, có bồn cầu tự hoại và không có mùi lạ gì.

Diệp Thiếu Dương thả Ôn Hoa Kiều ra để cô tìm nơi chôn thi thể.

Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm cũng ra ngoài, đứng một bên nhìn. 

“Ở đây! Dưới này, cũng không sâu lắm.”

Ôn Hoa Kiều chỉ vào bồn nước của bồn cầu nói.

Diệp Thiếu Dương thở dài, may mà không phải dưới bồn cầu... 

“Diệp đại ca, anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Tôn Quang Lâm tuy biết chuyện này dính đến ma quỷ nhưng vì chỉ nghe giọng mà không nhìn thấy nên hắn vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương vẫy một ít Thất Tinh Thảo dịch lên mắt Tôn Quang Lâm. 

Tôn Quang Lâm chớp mắt vài cái, lúc mở mắt ra, nơi vốn dĩ không có ai lại có một nam hai nữ đứng đấy, cười với hắn. Hắn sợ đến mức suýt nữa là ngã xuống đất.

“Được rồi, tranh thủ thời gian, ra tay đi.”

Diệp Thiếu Dương nói. 

Tôn Quang Lâm khóa trái cửa, sau đó lấy điện thoại mở bài “chín chín tám mốt” và đặt dưới cửa.

Sau đó, hắn với Diệp Thiếu Dương tháo bồn nước ra, đặt sang một bên.

Tôn Quang Lâm phun nước miếng vào lòng bàn tay rồi xoa xoa. Hắn cầm cuốc lên đập xuống sàn, sau đó dừng lại, xoay người áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên ngoài. Thấy bên ngoài không có động tĩnh gì, hắn lại tiếp tục dùng cuốc đập nát nền gạch, sau đó dùng xẻng cạy đống gạch nát kia lên. Phía dưới là móng sàn nhà, rất khó đào, chỉ có thể dùng cuốc để phá nó ra, sau đó lại dùng xẻng đào lên. 

Ba con quỷ đứng bên cạnh nhìn. Mấy chuyện này ba người họ có muốn giúp cũng chẳng giúp được.

Mười phút sau, một cái hố vuông dài nửa thước được đào xong. Lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa.

“Tiểu Quang, Tiểu Quang, làm gì trong đó thế?” 

“À ừ, bị táo bón ấy mà, bọn mày chơi trước đi.”

Tôn Quang Lâm cố làm ra vẻ rên rỉ vì đau bụng, hô lên.

“Mẹ kiếp, ông đây bị tiêu chảy này, mau mở cửa!” 

Người nọ mắng to.

“Đợi chút đã!”

Người bên ngoài rời đi, tiếp tục đánh bài. Đánh xong một ván thì lại đi đến gõ cửa nhà vệ sinh. 

Xem chừng như hắn cũng sắp nhịn không nổi nữa rồi nên cứ liên tục đá cửa.

“Ta đi xem xem!”

Lâm Tam Sinh nói xong rồi biến mất trong chớp mắt. 

Ngoài cửa vệ sinh, một người cao to vạm vỡ đang phá cửa, tay hắn đang che sau mông. Đột nhiên hắn cảm thấy có ai đó đang thổi vào gáy.

Quay đầu lại nhìn, một con quỷ với khuôn mặt trắng bệch, lưỡi rất dài, rũ xuống dưới cổ.

Người đàn ông kia há miệng ra, vừa muốn hét lên thì Lâm Tam Sinh đã thổi hơi đến cổ hắn. Tên đó cả người run lên rồi ngất. 

Đào sâu tầm một thước thì Ôn Hoa Kiều kêu lên:

“Cẩn thận, ở ngay bên dưới.”

Diệp Thiếu Dương đi đến cạnh hố, dùng tay đào. Một lát sau, tay hắn chạm đến một thứ gì đó được che lại bằng một lớp vải. Hắn phủi đất sang một bên, nhìn kỹ. Là lớp vải được dệt bằng bông gai, màu đỏ sậm, phía trên có mùi hôi. 

Diệp Thiếu Dương xé lớp vải ra. Phía dưới là thi thể của Ôn Hoa Kiều!

Người cô ấy mặc một lớp áo lụa mỏng, da trắng nõn và tựa như còn sống, thậm chí trên da còn có chút thủy ngân.

Tại sao lại thế? 

Diệp Thiếu Dương nhảy xuống hố, tay mở mắt và miệng thi thể ra. Bên trong có gì đó sang sáng và lấp lánh.

Chì thủy ngân!

Đưa thủy ngân vào thi thể có thể áp chế ba hồn bảy phách. Quả nhiên là thế! 

“Diệp Thiên Sư, Diệt Hồn tản ở trên đầu, chỉ cần rút nó ra là ta có thể quy hồn!”

Ôn Hoa Kiều vội nói.

Diệp Thiếu Dương ừm một tiếng, rồi sờ lên đầu thi thể cô. 

Trong mớ tóc rối, hắn sờ được một ít cây đinh đồng. Tổng cộng có chín cái, cắm ở chín vị trí khác nhau, chúng được nối lại bằng chỉ bạc. Chỉ bạc nối chín cây đinh lại, tạo thành hình cái dù. Hèn gì nó được gọi là Diệt Hồn tản.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương nhìn thấy thứ này. Chắc đây là một loại vu thuật nào đó.

Diệp Thiếu Dương duỗi tay rút một cây đinh ra. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi