MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Còn đền thêm hồn phách tiện nhân kia.”

Bảo Ca hừ một tiếng: 

“Tiện nhân đó nhất định đã nói tất cả với hắn, chúng ta tuy chưa ra tay, nhưng cũng không che giấu được nữa.” 

Mộ Thanh Phong lắc đầu:

“Chưa ra tay thì chưa xé rách da mặt, mặc hắn nghĩ như thế nào cũng tốt, chung quy vẫn phải hợp tác với ta, dù sao hiện tại người có thể cứu bạn của hắn cũng chỉ có ta.”

Bảo Ca nhíu mày nhìn hắn: 

“Ngươi xác định chứ?”

“Xác định, thế nên chúng ta còn có cơ hội.” Mộ Thanh Phong lẩm bẩm:

“Ta chỉ là không rõ, Huyết Vu vương vì sao cứ phải muốn chúng ta lấy mạng Diệp Thiếu Dương, rốt cuộc có thù sâu hận lớn gì, ngay cả mười hai huyết vu cũng phái tới đây?” 

Bảo Ca nói:

“Ta nghe nói là vì Diệp Thiếu Dương này đã diệt "lão tổ tông" của huyết vu...”

Mộ Thanh Phong trầm ngâm nói: 

“Không chỉ đơn giản như vậy.”

Bảo Ca nói:

“Vậy chúng ta không quan tâm nữa, tóm lại ngươi tiếp tục đi chuẩn bị đi, cứ dựa theo kế hoạch của ngươi. Thật sự không được, chúng ta còn có Thanh Vũ.” 

Mộ Thanh Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:

“Ngươi tốt nhất đừng có ý đồ này, ta chỉ nói một lần, đó dù sao cũng là em gái ta, cùng sống với ta mười mấy năm.”

“Ta biết rồi, đại cữu ca.” 

Bảo Ca vỗ vai hắn một phát, cười ha hả:

“Ý ta là, có thể dùng Thanh Vũ để kiềm chế hắn, đối với bản thân Thanh Vũ cũng không có gì thương tổn. Ta cũng thật lòng thích Thanh Vũ, đó là bà xã của ta mà.”

Nói đến đây, chuyển giọng, hung hăng nói: 

“Thế mà lại để Diệp Thiếu Dương và cô ấy chung chăn chung gối, suýt chút nữa ăn mất nước đầu, thù này không báo, ta cũng không phải là nam nhân!”

Bảo Ca gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hung ác.

Ma nữ vô diêm đã trở lại bên người đại vu tiên. 

Phía sau đại vu tiên có đôi nam nữ trẻ tuổi kia đứng, bọn họ từ đầu tới cuối chỉ xem cuộc chiến, chưa động thủ.

Hai người trẻ tuổi đều hận Diệp Thiếu Dương đến mức thấu xương, giờ phút này nhìn thấy ma nữ vô diêm trở về, cô gái kia có chút tức giận, bĩu môi nói với đại vu tiên:

“A Ông, ngươi vẫn không cho chúng ta động thủ, cũng sắp đánh xong rồi, lại phái Tiểu Tuệ đi chịu chết, thế này tính là gì chứ, may mắn là cô ấy đã trở lại.” 

Đại vu tiên lay động gậy tích trượng đầu quỷ, nhẹ nhàng nói với Vô Diêm quỷ nữ:

“Bị thương rồi, đi điều dưỡng đi.”

Vô Diêm quỷ nữ hóa thành huyết quang, lao vào trong tích hoàn. 

Đại vu tiên nói với cô gái kia:

“Ta làm như vậy, tự nhiên ta có đạo lý của ta.”

Một câu thôi đã chặn họng hai người khiến họ không nói được gì. 

Lúc này hai người Trương Quả và Trương Thi Minh chạy tới, Trương Quả cách thật xa đã cười lên, cười nói với đại vu tiên:

“Đại vu tiên thật thanh nhàn.”

Cô gái nghe ra sự khó chịu trong khẩu khí của hắn, liếc ngang hắn một cái, nói: 

“Ai cần ngươi quản!”

Đại vu tiên nói:

“Cao Cao, không được vô lễ.” 

Trương Quả cũng không để ý, tới bên đại vu tiên, nói:

“Đại vu tiên, hôm nay bỏ lỡ cơ hội, thật sự đáng tiếc, nếu ngươi ra tay, hôm nay tất nhiên sẽ làm Diệp Thiếu Dương mất mạng ngay tại chỗ!”

Đại vu tiên há há mồm, chưa đợi hắn mở miệng, Trương Quả lại nói: 

“Ta biết ngươi lại dùng lí do thoái thác đó, ta lại vạch ra một kế, cần hợp tác với huyết vu, có mười phần nắm chắc đánh chết Diệp Thiếu Dương, nhưng nếu có gia tộc đại vu tiên giúp, sẽ càng ổn thỏa hơn, đại vu tiên nghĩ như thế nào?”

Đại vu tiên nói:

“Trương Thiên Sư, ta có thể đứng ở chỗ này xem cuộc chiến, chưa nhân cơ hội đánh chết lũ phản đồ huyết vu kia, thanh lý môn hộ đã làm đến mức tận cùng...” 

Trương Quả nghe ra ý tứ của hắn, nói:

“Bần đạo cho rằng người muốn đạt thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi việc này liên quan đến truyền thừa gia tộc đại vu tiên của ngươi, không thể quá cứng nhắc.”

Đại vu tiên cười nhẹ:  

“Nếu ngay cả nguyên tắc cũng không có, cho dù thành công, gia tộc đại vu tiên ta còn có ý nghĩa truyền thừa gì? Ta tình nguyện để gia tộc đại vu tiên bị diệt từ đây, cũng tuyệt không cho huyết vu thỏa hiệp.”

Trương Thi Minh vừa nghe lời này, còn muốn giúp sư phụ cùng nhau khuyên nhủ, vừa mở miệng đã bị Trương Quả ngăn, trầm giọng nói:

“Hiểu rồi.” 

Một lát sau hắn thở dài, nói:

“Đại vu tiên, ta có câu muốn nói với ngươi.”

Hắn bèn đi lên, áp sát tai đại vu tiên, nói một câu gì đó, đại vu tiên gật gật đầu, vừa muốn mở miệng. 

Trương Quả đột nhiên nâng tay, trong lòng bàn tay nắm ba đạo ngọc phù, hướng sau lưng đại vu tiên đánh tới.

Hai người khoảng cách quá gần, đại vu tiên lại không bố trí phòng vệ, chờ phát giác khí tức phía sau, muốn tránh né thì đã không kịp, toàn thân chấn động, một dải lụa vu lực ngưng tụ ở sau người.

Nhưng Trương Quả đã đánh lén, vậy đã là ngươi chết ta sống, tuyệt đối không thể nương tay. 

Ba tấm ngọc phù đưa tới mấy đạo âm lôi, trong nháy mắt đã đánh vỡ nát dải lụa, triệt để đánh lên người đại vu tiên.

“Oa...”

Đại vu tiên lảo đảo một cái, phun ra một ngụm máu. 

“A Ông!”

Đôi nam nữ trẻ tuổi kia kinh hãi, bước dài một cái tiến lên.

“Ngươi cản một chút, ta cứu a ông trước!” 

Nam tử trẻ tuổi nói xong, chạy vội đến bên người đại vu tiên, đỡ một cánh tay của hắn, đi về phía dưới núi.

Đại vu tiên dọc đường không ngừng ho ra máu, khó khăn nói:

“Phi Phàm, triệu hồi giáo dân!” 

“Tuân mệnh!”

Phi Phàm nói xong, tay áo khẽ lật, lấy ra một con dao găm, dùng sức đâm vào sườn trái của đại vu tiên.

“Phi Phàm, ngươi!” 

Một tay đại vu tiên nắm lưỡi đao, cả kinh nhìn về phía hắn.

“A Ông, ta là vì gia tộc đại vu tiên truyền thừa, hệ tư tưởng kia của ngươi đã lỗi thời rồi.”

Phi Phàm niệm một lần chú ngữ, đại vu tiên lập tức cảm thấy phần eo đau đớn một trận, giống như có cái gì chui vào trong cơ thể, cắn nuốt mình. 

Biết là do Phi Phàm hạ cổ ở lưỡi đao, lập tức vận chuyển vu lực ngăn cản, đồng thời lay động gậy tích trượng đầu quỷ, trong miệng niệm chú, trong tích hoàn bay ra một đám chuột lông trắng, rợp trời rợp đất cuốn tới.

Phi Phàm không dám lấy cứng đối cứng, vừa làm phép ngăn cản, vừa không tự chủ được buông lỏng ra cánh tay đại vu tiên, lui về phía sau, lớn tiếng gọi thầy trò Trương Quả.

Trương Quả để Trương Thi Minh ở lại đối phó Cao Cao, bản thân phi thân đến, đánh ra ngọc phù, hóa thành một khối đại ấn phong tỏa, hướng vào đầu đại vu tiên đánh tới. 

Đại vu tiên lắc gậy tích trượng, trong đó bay ra ánh sáng tốt lành ba màu hồng bạch lam, nâng ấn thụ, bản thân khoanh chân ngồi xuống, đem gậy tích trượng cắm ở trên đất trước mặt.

Hai tay nắm lấy nhau, trong miệng không ngừng niệm chú.

Gậy tích trượng xoay tròn, không ngừng bay ra quang ảnh, dần dần hình thành một hình thể to lớn: đầu đội mũ bò tót, thân khoác chiến giáp, tay cầm trọng kích, cả người tản ra một khí chất cường đại. 

“Ma thần quỷ tướng!”

Phi Phàm giật mình, Cao Cao cũng giật mình.

Ma thần quỷ tướng này chính là hộ pháp thần của gia tộc đại vu tiên, truyền thuyết trước đây là một vị tướng quân xuất sắc của Miêu Cương, sau khi chết được vu sư cung phụng, tôn làm vu thần. 

Ma thần quỷ tướng này tự nhiên không phải thần linh hiển thân thật sự mà là dùng vu thuật cường đại triệu hồi ra một hình ảnh, nhưng khác với quỷ tướng tàn ảnh bình thường.

Trong ma thần quỷ tướng này có một luồng thần thức của vị tướng quân này lúc còn sống, lệ khí cường đại, kết hợp vu lực khống chế, khủng bố tới cực điểm.

Cũng chỉ có đại vu tiên có tu vi bực này, có thể triệu hồi ra ma thần quỷ tướng. 

“Cái quỷ gì vậy!”

Trương Quả nhìn thấy ma thần quỷ tướng, cảm nhận được sự cường đại của nó, nhăn mặt nhíu mày.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi