MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Em vốn muốn tìm anh nói chuyện nhưng phát hiện anh không ở trong phòng, anh đi đâu.” Mộ Thanh Vũ không có ý tốt cười cười:

“Không phải là đi hẹn hò chứ?”

Đột nhiên nhìn đến vết thương trên cánh tay trái Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: 

“Anh bị làm sao vậy?”

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, đứng dậy nói:

“Tạm thời đừng nói gì, anh ngồi xuống đã!” 

Đứng dậy đi vào phòng bếp, một lát sau, bưng một chậu nước ấm tới, giúp Diệp Thiếu Dương cởi bỏ áo rách, dùng khăn mặt chấm nước rửa sạch.

“Đây là... vu độc!”

Mộ Thanh Vũ vuốt một tia dịch màu xanh lục ở gần vết thương, kinh ngạc nói: 

“Anh sao có thể trúng vu độc? Anh đấu pháp với vu sư?”

“Đúng vậy, một hai câu giải thích không rõ, đã không có việc gì, để sau này từ từ sẽ nói cho cô biết.”

Diệp Thiếu Dương đành phải nói lấy lệ. 

Mộ Thanh Vũ cũng không hỏi nhiều, giúp hắn lau vết thương, sau đó đi trong phòng phối vu dược, giúp hắn bôi lên.

Diệp Thiếu Dương hít một hơi.

“Đau không?” Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, thân thiết nhìn hắn. 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, ở khoảng cách gần nhìn cô, nghiêm túc xử lý vết thương cho mình.

Mộ Thanh Vũ ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, có chút thẹn thùng nói:

“Nhìn em làm cái gì.” 

“Tôi đang nghĩ, một cô gái tốt như cô, gả cho Bảo Ca kẻ quê mùa như vậy, thật sự đáng tiếc.”

Diệp Thiếu Dương nói lời này, không có bất cứ ý tứ lỗ mãng gì.

Mộ Thanh Vũ hé miệng cười:  

“Vậy anh diễn giả làm thực, thu nạp em đi.”

Sau đó cảm thấy nói lỡ, cầm lấy đồ thêu lúc trước đặt ở một bên cho Diệp Thiếu Dương xem rồi hỏi:

“Đẹp không?” 

Diệp Thiếu Dương tiếp nhận nhìn thoáng qua, thêu là một đôi chim liền cánh, trông rất sống động, khen tự đáy lòng:

“Đẹp.”

“Đây đều là trước kia theo mẹ em học, chưa thêu tốt bằng một nửa bà đâu.” 

Mộ Thanh Vũ có chút thương cảm nói.

“Đáng tiếc bà ấy không còn nữa, có rất nhiều kỹ xảo thêu em vẫn còn chưa biết.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động nói: 

“Có lẽ tương lai còn có cơ hội gặp lại.”

Mộ Thanh Vũ hơi kinh ngạc nhìn hắn một cái, thở dài:

“Thiếu Dương ca, đừng an ủi em, muốn gặp được mụ mụ, trừ khi em chết đi.” 

“Cái đó cũng không hẳn, đừng quên tôi là pháp sư, tôi biết chiêu hồn, có lẽ tôi có thể triệu hồn phách bà ấy đến gặp cô một lần.”

Diệp Thiếu Dương nghiêm túc trải đường sẵn.

Mắt Mộ Thanh Vũ sáng rực lên một cái rồi lập tức lại ảm đạm xuống: 

“Không thể nào đâu, anh trai em cũng là vu sư, trước kia có dùng chiêu hồn thuật, nói mụ mụ em đã luân hồi, hồn phách không ở âm ty.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh lùng, thầm nghĩ Mộ Thanh Phong nói dối cũng thực sự không thấy đỏ mặt.

Quả nhiên, trong ba lô truyền đến một tia ánh sáng dịu dàng, hồn lực dao động. 

Diệp Thiếu Dương biết là Ôn Hoa Kiều nghe xong lời này, không kiềm chế được, lập tức làm bộ như như không có việc gì thò tay vào ba lô, ngón tay cái nhấn một cái ở trên Âm Dương kính, cảnh cáo Ôn Hoa Kiều, ý bảo bà bình tĩnh lại.

“Đúng rồi, lúc trước cô nói muốn tìm tôi, có chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương liền chuyển đề tài. 

“Ồ. Xem em quên cả chính sự rồi!”

Mộ Thanh Vũ vỗ vỗ trán:

“Anh trai em bảo em nói với anh, ngày mai xuất phát vào núi, đi điều tra nguyên nhân lũ lụt.” 

“Ngày mai... Chân hắn không có việc gì chứ?”

“Vẫn ổn cả, anh ấy bảo chúng ta đi trước, bản thân anh ấy dưỡng thêm một hai ngày.”

Mộ Thanh Vũ cười cười: 

“Anh ấy sợ anh chờ sốt ruột, đi xem trước một chút cũng tốt.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, tuy biết Mộ Thanh Phong không có lòng tốt như vậy, nhưng sớm muộn gì cũng phải đi chuyến này, đi sớm đương nhiên tốt, cũng đỡ phải ở lại trong trại, sinh ra biến cố.

Chúc Mộ Thanh Vũ ngủ ngon, Diệp Thiếu Dương trở lại phòng mình, cũng không bật đèn mà liền nằm xuống. 

Vết thương còn đau mơ hồ, Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng vuốt ve, trong đầu nghĩ đến quá trình Tiểu Tuệ tấn công mình.

Cô ấy rốt cuộc còn nhận ra mình hay không?

Lâm Tam Sinh và Ôn Hoa Kiều lục tục từ trong Âm Dương kính đi ra. 

Ôn Hoa Kiều cảm thấy tức tưởi với lời nói của Mộ Thanh Vũ lúc trước, ôm mặt khóc.

Diệp Thiếu Dương khóa kỹ cửa phòng, lại dán Huyết Tinh Phù lên trên khung cửa, tránh quỷ khí tiết ra ngoài bị Mộ Thanh Phong cảm giác được.

“Ta đi dạo chung quanh một chút nhé, xem có phát hiện gì không.” Lâm Tam Sinh nói. 

Diệp Thiếu Dương biết hắn nán lại ở đây sẽ thấy nhàm chán, cũng kệ hắn, chỉ là nhắc nhở hắn cẩn thận một chút.

Lâm Tam Sinh bây giờ là quỷ thủ bậc hai, cho dù gặp được pháp sư hoặc tà vật, tự bảo vệ bản thân cũng không có vấn đề.

Lâm Tam Sinh đi rồi, Diệp Thiếu Dương an ủi Ôn Hoa Kiều vài câu, bảo bà đừng đi ra ngoài. 

Một trận đánh nhau, còn bị thương mất máu, Diệp Thiếu Dương là thật sự mệt mỏi, nằm ở trên giường cả người không muốn động đậy, gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, quả nhiên không có ai bắt máy.

Âm thầm thở dài, Diệp Thiếu Dương niệm một lần Tĩnh Tâm Chú để bản thân chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm, Diệp Thiếu Dương mở mắt, phát hiện Ôn Hoa Kiều nằm ở bên cạnh, nghiêng người lẳng lặng nhìn mình. 

Diệp Thiếu Dương lăn lông lốc ngồi dậy, hỏi:

“Dì... đã nằm như vậy cả một đêm?”

Thấy cô gật đầu, Diệp Thiếu Dương có chút cạn lời, tuy nói là người và quỷ có khác biệt, nhưng ngủ cùng giường, chung quy lại là không ổn, may mắn là cũng không có ai biết. 

“Làm sao vậy, chủ nhân?”

“Không có gì... A, dì gọi cháu là gì?”

Ôn Hoa Kiều hơi cúi đầu, có chút e lệ nói:  

“Từ thời khắc cậu cứu tôi đó, tôi đã xem cậu là chủ nhân của tôi rồi.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu ý của bà là muốn nhận chủ, Qua Qua, Chanh Tử… trước đây họ cũng gọi mình là chủ nhân, về sau mới sửa gọi là lão đại.

Có cảm giác là mình hơi tà ác. Nhưng được một nữ quỷ tuyệt đẹp gọi là chủ nhân, loại cảm giác này... Quả là dễ khiến người ta nghĩ lung tung. 

Ôn Hoa Kiều chậm rãi hé miệng, Diệp Thiếu Dương biết bà muốn làm gì, lao tới một tay che miệng bà lại, một tay điểm một phát ở chỗ ấn đường của bà, để lại một mảng cương khí, làm bà không thể phun ra hồn tinh.

Ôn Hoa Kiều vẻ mặt tỏ ra mất mát, nhìn Diệp Thiếu Dương, âm u nói:

“Tôi là nghe Lâm đại ca nói cậu có rất nhiều quỷ phó yêu phó nên cũng động tâm tư, cũng không ngại nhiều thêm một mình tôi, chủ nhân chẳng lẽ chê tôi tu vi quá kém sao?” 

“Chuyện không phải vậy.”

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, trong lòng thầm mắng Lâm Tam Sinh nói lung tung.

“Cháu giữ dì lại là để dì cuối cùng nói ra chân tướng với Thanh Vũ, để cô ấy nhìn rõ anh trai của cô ấy, đồng ý để cháu đưa cô ấy rời đi... Sau đó cháu sẽ đưa dì về âm ty. Dì yên tâm, dì tuy ở lại nhân gian nhiều năm nhưng lỗi không phải ở dì, cháu bảo đảm dì có thể luân hồi, kiếp sau còn được bồi thường nữa.” 

“Có thể được bồi thường gì đây.” Ôn Hoa Kiều thở dài.

“Bảo vật vô giá dễ cầu, khó cầu được người có tình, đối với cuộc đời, tôi đã sợ, cũng mệt mỏi rồi, có thể gặp được chủ nhân có tình có nghĩa như cậu, dù phải phục vụ lâu dài, tôi cũng thấy đáng.”

Không được, phải nghĩ cách từ bỏ ý niệm này của bà ấy. 

Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, hướng dẫn từng bước nói:

“Dì làm quỷ phó của cháu thật sự không thích hợp đâu. Dì xem, cháu với con gái dì là bạn tốt, tương lai tất cả chân tướng rõ ràng, hai đứa còn có thể đi lại với nhau. Đến lúc đó dì ở bên người cháu, một câu gọi chủ nhân, thế này... thật sự không ổn, dì nói đúng không nào?”

“Cái này có gì quan hệ chứ, tôi là quỷ, nó là người.” 

Ôn Hoa Kiều trầm mặc một lát rồi âm u nói:

“Cho dù cậu thu nạp cả hai mẹ con chúng tôi, cũng không có gì không thể, tôi đang tìm chủ nhân, không phải tìm tình lang.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi