MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương cũng tò mò cầm di động, nhìn thoáng qua, là ghi lại wechat nói chuyện phiếm, rõ ràng...

Lập tức cuối cùng đã hiểu ba người này vì sao lại ở trong một cái lều trại.

Nhìn thi thể Trương chủ nhiệm, Diệp Thiếu Dương cảm khái không thôi, hắn ban đầu một thân thịt béo, hiện tại biến thành một khối thây khô, chỉ có hai con mắt còn mở to như chuông đồng, giống như chết không nhắm mắt. 

Thật ra cũng không gì không nhắm mắt nhỉ? Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tán gái có phiêu lưu, yêu đương vụng trộm cần cẩn thận. Thật sự là giáo huấn máu chảy đầm đìa mà.

Từ trong lều trại đi ra, Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền nhìn thấy bốn đạo sĩ kia, hai bên gặp mặt, đều có chút xấu hổ.

Diệp Thiếu Dương không đành lòng, thở dài: 

“Các ngươi đi đi.”

Bốn đạo sĩ đó dở khóc dở cười, một đạo sĩ lớn tuổi một chút đi lên, nói với Diệp Thiếu Dương:

“Ý tốt của Diệp Thiên Sư chúng ta tâm lĩnh, nhưng đây là hại chúng ta, trong cơ thể chúng ta bị gieo Quỷ Vực hàn băng, chỉ có Đạo Phong có thể giải, hắn đã bảo chúng ta lưu lại giúp ngươi, chúng ta chỉ có nghe theo, bằng không cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.” 

Diệp Thiếu Dương nghe xong, càng thêm cảm thấy cạn lời, biết không đuổi bọn họ đi được, cũng không cưỡng cầu nói:

“Vậy mấy người cứ nán lại đi, chờ tôi lần sau gặp được Đạo Phong, khuyên hắn giải hàn băng trong cơ thể mấy người, trả lại mấy người sự tự do là được.”

Bốn đạo sĩ mắt sáng ngời, bọn họ đều là bị Đạo Phong mạnh mẽ thu để làm việc, chỉ có thể một mặt phục tùng mệnh lệnh, vốn cho rằng không có hy vọng khôi phục tự do, lúc này nghe thấy lời Diệp Thiếu Dương nói, trong lòng lại cháy lên một tia hy vọng. 

Diệp Thiếu Dương là sư đệ của Đạo Phong, chỉ cần có hắn từ bên trong khuyên bảo, cơ hội vẫn là rất lớn. Lập tức bốn người cùng nhau bái tạ, thái độ nịnh nọt, chỉ thiếu chưa quỳ bái hắn.

Diệp Thiếu Dương không quen nhìn loại bộ dáng này, dẫn bọn Qua Qua đi về phía trong khe núi. Bốn đạo sĩ kia cũng theo ở phía sau.

“Mấy người xưng hô như thế nào?” Trên đường xuống núi Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi. 

Một người lớn tuổi giới thiệu, mình tên Tử Dương, ba người còn lại phân biệt tên là Thần Dương, Đông Dương, Minh Dương.

“Chúng tôi đều là bối chữ Dương.” Tử Dương chân nhân nói.

“Chữ Dương à...” Diệp Thiếu Dương chấn động, cần khéo như vậy hay không, mình tên Thiếu Dương, ghép chung với bốn người bọn họ, quả thực chính là “Dương Dương ngũ huynh đệ”. 

Tới trong khe núi, nhìn cửa hang tối như mực, Diệp Thiếu Dương nói:

“Nơi này nhất định phải phong ấn lại, miễn cho lại có Hóa Xà đi ra đánh lén.”

Mộ Thanh Vũ vừa nghe, buồn bực nói: 

“Hóa Xà không phải đã bị anh giết rồi sao, chẳng lẽ còn có?”

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười nói:

“Tôi giết chết, chỉ là một con Hóa Xà chưa độ kiếp, quá nửa là con non Hóa Xà, Hóa Xà thật sự nào có dễ giết như vậy.” 

Lâm Tam Sinh chen một câu:

“Lúc trước một đám mây máu hình rắn kia, hẳn chính là chủ nhân nơi này, con Hóa Xà trưởng thành đó. Ta liều mạng toàn lực, thế mà ngay cả một đòn cũng không chống đỡ được.”

Diệp Thiếu Dương hồi tưởng một chút tình huống lúc đó, gật gật đầu nói: 

“Xem thực lực, hẳn là vậy, cho dù là quỷ thủ bậc bốn, cũng không có khả năng đỡ được một đòn súc lực của Đạo Phong, hắn dùng chính là Phiên Thiên ấn!”

Lâm Tam Sinh vừa nghe, kinh hãi nói:

“Phiên Thiên ấn, không phải pháp khí của Nghiễm Thành Tử trong truyền thuyết sao, thiên đạo vô hình, lật tay vô tình, được xưng vô thượng chí bảo của Xiển giáo, vật trong truyền thuyết, sao có thể ở trong tay Đạo Phong?” 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, chuyện này mình cũng từng buồn bực, cẩn thận nghĩ, Đạo Phong khẳng định là vì kỳ ngộ nào đó, thu được Phiên Thiên ấn.

Mình cũng rất muốn biết tình huống, đáng tiếc mỗi lần đều không có cơ hội hỏi rõ, hoặc là lấy tính cách Đạo Phong, cho dù hỏi hắn cũng sẽ không nói.

Nhìn bốn đạo sĩ trước mặt, lại nghĩ tới chuyện Đạo Phong diệt tông môn Côn Luân sơn, tâm tình nhất thời lại phức tạp hẳn lên, thở dài, bắt buộc bản thân đem lực chú ý đặt ở trước mắt, nghe thấy Mộ Thanh Vũ hỏi: 

“Hóa Xà trưởng thành... Đại khái là vì cứu con của nó, cho nên đánh lén anh sao? Nhưng con của nó đã chết, nó vì sao lại chạy, không trả thù anh?”

Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương trước đó đã từng nghĩ, lập tức cười cười nói:

“Nó chạy về, là vì nó bị Đạo Phong dọa. Tuy một mình Đạo Phong tuyệt đối không phải đối thủ của nó, nhưng Đạo Phong đột nhiên dùng Phiên Thiên ấn tập kích, một lần cho dù chưa tổn thương được nó, cũng đem nó dọa đủ rồi. 

Ít nhất, nó không có nắm chắc đối phó tôi cùng Đạo Phong liên thủ, càng không cần nói còn có trợ thủ khác, mà cái hang này là ổ của nó, nó chỉ cần lui về, thì mọi sự đại cát, cần gì phải liều mạng với chúng ta?”

Mộ Thanh Vũ và Lâm Tam Sinh đều cảm thấy hắn phân tích có đạo lý.

Tử Dương chân nhân đột nhiên kinh ngạc nói: 

“Vừa rồi đám mây máu kia, là Hóa Xà? Trên đời này còn có dị thú bực này tồn tại?”

Diệp Thiếu Dương cười khổ, ở thời điểm vừa xác định đối thủ là Hóa Xà, phản ứng của Diệp Thiếu Dương cùng hắn hiện tại không khác là bao.

Bốn đạo sĩ nhìn nhau, đều là vẻ mặt chấn động với sợ hãi. 

Tử Dương nhìn Diệp Thiếu Dương nói:

“Lấy mấy người chúng ta, sợ là đánh không lại Hóa Xà.”

Nói xong lại lo lắng Diệp Thiếu Dương hiểu lầm ý, vội vàng nói: 

“Diệp Thiên Sư đạo pháp thông thiên, tôi không phải nói cậu không được, chỉ là... Hóa Xà thành hình loại dị thú này, thật sự không phải dễ đối phó.”

Diệp Thiếu Dương nói:

“Anh không nói sai, tôi là không được, tôi nếu ngay cả Hóa Xà cũng đánh thắng, tôi chẳng phải đã thành tiên? Nhưng chuyện tôi đã gặp phải, không được cũng phải được, mấy người nếu sợ, hoàn toàn có thể đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản.” 

Trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng đều nghĩ, lần này đối con mẹ nó phó Hóa Xà, nguy hiểm như vậy, quỷ mới không muốn đi.

Diệp Thiếu Dương thấy bộ dạng này của bọn họ, trong lòng hiểu ý, khuyên nhủ:

“Mấy người muốn đi thì đi, đến lúc đó tôi gặp Đạo Phong, vẫn sẽ nói tốt.” 

Bốn người sửng sốt, lui đến một bên cùng bàn bạc.

Cuối cùng cùng bàn bạc ra một kết quả bất hạnh ở lại chỗ này, cửu tử nhất sinh, nếu đi, vậy là thập tử vô sinh...

Hơn nữa Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không thể có việc gì, nếu không Đạo Phong khẳng định sẽ không tha cho bọn họ. 

Tử Dương chân nhân trở lại trước mặt Diệp Thiếu Dương, hiên ngang lẫm liệt nói:

“Diệp Thiên Sư đã có lòng trừ ma, chúng tôi thân là đạo sĩ, cũng không thể ngồi xem mặc kệ, chỉ có thể dốc chút sức nhỏ nhoi.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh hai tiếng. 

“Thiếu Dương ca, con Hóa Xà kia bị anh giết chết... Cho dù là con non đi, vì sao phải lên núi giết người? Lại vì sao phải làm ra... loại chuyện đó với Trương chủ nhiệm cùng cô nương kia?”

Mộ Thanh Vũ nhớ tới hình ảnh lúc ban đầu nhìn thấy ở trong lều trại Trương chủ nhiệm, có chút mặt đỏ tai hồng.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, phỏng đoán, con Hóa Xà non kia nửa đêm đánh lén, đại khái là bởi vì bọn họ ban ngày xông vào hang, phá huỷ một cái quan tài, thậm chí có khả năng, nó chính là một con bị Diệp Thiếu Dương từ trong quan tài hun ra, nửa đêm đến trả thù. 

“Về phần loại chuyện đó, khụ khụ, xà tính chủ dâm...” Đột nhiên nghĩ đến Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng là rắn, nói như vậy có chút không chịu trách nhiệm, vì thế bổ sung:

“Tôi nói là rắn tà tu, dâm tính cực nặng, chẳng phân biệt nam nữ, công thụ đủ cả... Ở thời điểm giao cấu khóa chặt tinh nguyên, hấp thu máu thịt, cũng là một loại pháp môn tà tu...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi