MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Mộ Thanh Phong thấy Diệp Thiếu Dương tới, mình không thể ngăn cản hắn và Tiểu Thanh hợp lực tiến công, vội vàng lui về phía sau, mãi cho đến chỗ ngoặt, hướng về phía bên trên hô: 

“Xuống dưới!”

Vô số bóng người từ phía trên rơi xuống.

Toàn bộ mọi người đều đeo mặt nạ kỳ quái, mặc áo bào đen, một đôi tay đỏ tím phát sáng. 

Diệp Thiếu Dương từng có tiếp xúc với bọn hắn, liếc một cái nhận ra thân phận bọn hắn:

“Huyết vu sư!”

Một đám Huyết vu này, tổng cộng có hai ba mươi người, đứng ở phía sau Mộ Thanh Phong, như hổ rình mồi. 

Mộ Thanh Phong nhìn Mộ Thanh Vũ đứng ở bên người Diệp Thiếu Dương, ngây ngốc ngẩn người, ra lệnh:

“Tiểu Vũ, em lại đây!”

Mộ Thanh Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần, có chút do dự nhìn ca ca. 

“Lại đây!” Mộ Thanh Phong hét lớn:

“Ngươi ngay cả ca ca cũng không tin sao? Ca ca chẳng lẽ sẽ hại ngươi?”

Lời nói của hắn đã đả động Mộ Thanh Vũ, hơn nữa đã nhiều năm phục tùng đối với ca ca, Mộ Thanh Vũ cất bước đi qua. 

Mới vừa đi hai bước, lại bị Diệp Thiếu Dương túm chặt, nhìn Mộ Thanh Phong, cười lạnh.

“Ngươi có phải đến lúc này, còn muốn lợi dụng cô ấy hay không?”

Mộ Thanh Phong sửng sốt, tựa như hiểu ra cái gì, liền nói: 

“Diệp Thiếu Dương, những chuyện đó không quan hệ với nó, để tốt cho Tiểu Vũ, ngươi tối nhất không nói.”

“Tốt cho cô ấy? Ta thấy là vì cô ấy trở về gả cho Bảo Ca nhỉ?”

Diệp Thiếu Dương thu liễm nụ cười, đưa tay chỉ vào Mộ Thanh Phong nói: 

“Ngươi là Huyết vu!”

Mộ Thanh Vũ ngây ra tại chỗ, từ phía sau lấy ra một cái mặt nạ vẻ mặt dữ tợn đeo lên, giống với mặt nạ những người phía sau đeo, giữa cái trán có hình dạng một cái lá phong.

Hành động này, hoàn toàn khẳng định thân phận Huyết vu của hắn. 

Mộ Thanh Vũ giật mình bưng kín miệng, thất thanh khóc lên, không dám tin tưởng sự thật.

“Ta là Huyết vu, hơn nữa là một trong "Tứ trưởng giả" dưới trướng Bất Tử Huyết Ô, lần này hành động, chính là ta mưu tính với phụ trách!” Mộ Thanh Phong rất đắc ý nói.

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn nói: 

“Trước đó ta tuy biết ngươi là Huyết vu, nhưng đối với ngươi còn có một tia hy vọng, hiện tại ta mới biết được, thật ra tất cả cái này đều là kế hoạch của ngươi! Hóa Xà, là ngươi thả ra! Cánh tấm bia đá cửu đầu điểu, cũng là ngươi cố ý làm gãy!”

Mộ Thanh Phong cười lạnh một tiếng:

“Không sai, chúng ta vốn là muốn thông qua huyết tế, giống Huyết vu cổ đại, được Hóa Xà ban cho lực lượng, kết quả thất bại... Chúng ta ngược lại không sao cả có thể đem nó phong ấn hay không, dù sao phải chết cũng không phải chúng ta, tránh đi là được... 

Đúng lúc này, ta gặp ngươi - một trong những kẻ thù lớn nhất của gia tộc Huyết vu chúng ta. Hừ, trước đó chưa tìm ngươi báo thù, chỉ vì ngươi thân ở đô thị, mà chúng ta cũng không dám đi vùng khác hành hung, chẳng may xảy ra cái gì ngoài ý muốn, trả giá quá lớn...”

Tay Mộ Thanh Phong chỉ vào hắn, cười nói:

“Mà ngươi, lại đưa lên cửa, những thứ phía sau, đều là nhằm vào ngươi mà đặt ra kế hoạch. Diệp Thiếu Dương, cái hang này chính là chỗ chôn thây của ngươi!” 

Lập tức quát:

“Diệp Thiếu Dương, ngươi nếu là nam nhân mà nói, ngươi buông em gái ta ra, chúng ta nhất quyết cao thấp, xem là ngươi linh phù sắc bén, hay là thần châu phù của Vu môn ta mạnh hơn!”

Diệp Thiếu Dương biết, nếu không phải Mộ Thanh Vũ ở trong tay mình, Mộ Thanh Phong tuyệt đối sẽ không nói nhiều như vậy với mình, mặc kệ xuất phát từ cái gì, Mộ Thanh Phong đối với cô ấy vẫn là rất để ý. 

“Các ngươi nhiều người như vậy, đánh với một mình ta, các ngươi nghĩ ta là ngu ngốc à?”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng nói:

“Ta chỉ hỏi ngươi, người bạn kia của ta, có phải ngươi hạ cổ hay không!” 

Mộ Thanh Phong cười cười, chỉ vào phía sau Diệp Thiếu Dương nói:

“Vậy ngươi phải hỏi bọn hắn.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại, nhìn thấy đám người gia tộc đại vu tiên kia, bởi vì bị mình phá trận, sức chiến đấu giảm hẳn, Tứ Bảo và Mỹ Hoa hợp tác, đang đánh loạn cả lên với bọn hắn, chỉ có Phi Phàm đứng ở một bên, hướng bên này nhìn tới. 

“Là chúng ta gây ra.” Phi Phàm thừa nhận rất dứt khoát:

“Bao gồm ngươi mơ gặp ma nữ vô diêm, đều là chúng ta bày ra, mục đích chính là vì dẫn ngươi tới bên này...”

Phi Phàm hướng thủ hạ của mình làm cái thủ thế dừng tay, một đám người lui đến phía sau bản thân, Tứ Bảo và Mỹ Hoa cũng không truy kích nữa, bước nhanh đi đến bên người Diệp Thiếu Dương, dựa lưng vào nhau, cẩn thận đề phòng. 

Mộ Thanh Phong nghe xong Phi Phàm nói, cười lên ha ha.

“Diệp Thiếu Dương ngươi nghe thấy rồi chứ, loại việc xấu xa này, không phải là Huyết vu chúng ta gây nên, mà là gia tộc đại vu tiên được xưng Vu môn chính tông!”

Không một ai là thứ tốt. Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, Huyết vu và gia tộc đại vu tiên, đều không phải thứ tốt. 

“Ca ca, ngươi vì sao sẽ là Huyết vu, vì sao, đó là... tà ác đến mức làm cho người ta mất đi bản tính.”

Mộ Thanh Phong cười lạnh một tiếng:

“Trẻ con thì biết cái gì, người lớn chỉ nhìn lợi hại. Ngươi mau qua đây!” 

Vẻ mặt Mộ Thanh Vũ rất do dự.

Ánh mắt Mộ Thanh Phong lướt qua mấy người Diệp Thiếu Dương, nhìn Phi Phàm nói:

“Các ngươi còn chưa động thủ?” 

Phi Phàm cười lạnh nói:

“Nhường cho các ngươi.”

Một hỏi một đáp này, khiến Diệp Thiếu Dương thấy rõ tình thế trước mắt, mặc kệ là gia tộc đại vu tiên, hay là Huyết vu, đều không muốn một mình đối phó mình, bằng không tiêu hao là lực lượng của chính bọn hắn, để một phe khác trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. 

Hơn nữa nghĩ sâu hơn, nói không chừng một phe tiêu hao quá nhiều, một phe khác còn có thể thừa dịp sơ hở mà vào, nổi lên ý đồ mượn đao giết người.

Hai thế lực này vốn thủy hỏa bất dung, ở một khắc ích lợi tương quan này, rốt cuộc bộc phát ra mâu thuẫn bản chất nhất.

Vốn cùng lên có thể tiêu diệt Diệp Thiếu Dương, nhưng hai bên hiện tại đều không động đậy. 

Tứ Bảo ghé đến bên tai Diệp Thiếu Dương nói:

“Hiện tại chúng ta là hoàn cảnh xấu, cứng đối cứng chắc chắn phải chết, mau nghĩ biện pháp!”

Diệp Thiếu Dương thò đầu nhìn, Tiểu Thanh và Tiểu Bạch đang hợp lực trụ vững Thông Huyền đạo nhân, ba người trong lúc nhất thời bất phân cao thấp. 

Huyết vu, còn có đại vu, đều như hổ rình mồi nhìn mình, tạm thời chưa có ai động thủ, nhưng một khi đánh hẳn lên, mình khẳng định phải chết, địa phương nhỏ như vậy, trốn cũng không có chỗ mà trốn.

“Tiểu Vũ, lại đây, Tiểu Vũ!”

Mộ Thanh Phong lớn tiếng quát, cũng hướng Diệp Thiếu Dương khích tướng, bảo hắn buông ra Mộ Thanh Vũ. 

Diệp Thiếu Dương nhìn bộ dáng Mộ Thanh Phong, biết hắn không muốn chờ đợi nữa, nói với Mộ Thanh Vũ:

“Cô đi qua, ở cùng một chỗ với hắn, không có nguy hiểm!”

Mộ Thanh Vũ dùng sức lắc đầu. 

“Cô nghe tôi, cô ở cùng một chỗ với tôi, lát nữa đánh nhau, tôi còn phải phân tâm bảo hộ cô, càng nguy hiểm hơn!”

Cái lý do này khiến Mộ Thanh Vũ nghĩ tới điều gì đó nói:

“Vậy em đi xin ca ca! Anh cẩn thận!” 

Vội vàng chạy đến trước mặt Mộ Thanh Phong, lấy ra một con dao găm mang theo bên người, để ở trên cổ mình, hướng Mộ Thanh Phong kiên quyết nói:

“Em mặc kệ anh có phải Huyết vu hay không, anh chúng quy là anh trai của em, nếu anh không muốn em chết, thì thả Thiếu Dương ca, em...”

Lời còn chưa nói hết, đã bị người ta ở sau đầu gõ một phát, chân mềm nhũn suýt nữa té ngã. 

Mộ Thanh Phong đem cô ôm lấy ngang hông, vác trên vai, dùng trượng gỗ mun chỉ vào Diệp Thiếu Dương, hướng đại vu tiên Phi Phàm hô:

“Đừng nói lời thừa nữa, cùng nhau động thủ!”

Phi Phàm hô một tiếng: 

“Động thủ!”

Đại vu phía sau ùa lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi