MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Ở thời điểm điều tra trong sông, Tiểu Thanh còn có thu hoạch ngoài ý muốn, gặp được một con vương bát tinh ở trong khe núi hại người.

Vương bát tinh này có trăm năm tu vi, ở trong nước rất có bản lĩnh, nhưng đấu kỹ năng dưới nước với Tiểu Thanh, Tiểu Bạch hai xà yêu ngàn năm này, quả thực chính là tìm ngược đãi, bị Tiểu Thanh bắt, tính đưa đi âm ty.

Thi thể Mộ Thanh Vũ, Diệp Thiếu Dương sợ xúc cảnh sinh tình, không nhìn nhiều, bảo Tương Lộ an bài người ta đưa đi. 

Đám người Tương Lộ còn đem Mộ Thanh Phong coi là anh hùng, rất muốn thu thi thể hắn, theo Mộ Thanh Vũ cùng nhau đại táng vẻ vang, Diệp Thiếu Dương nói cho bọn họ, Mộ Thanh Vũ đã táng thân bụng rắn, mất xác rồi. Những người này nghe xong, vừa khổ sở vừa kích động.

Đợi tới buổi chiều, cảnh sát Tương Lộ tìm cũng đến, tổng cộng đến đây năm chiếc xe cảnh sát, mấy chục người.

Tương Lộ nói với đầu lĩnh vài câu, vì phòng ngừa đám huyết vu kia làm phép đả thương người, đem mọi thứ trên thân bọn hắn đều thu đi, sau đó còng lại giải đi, bị thương thì nâng. 

“Những kẻ này, sẽ bị xử lý như thế nào?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Trước định tội tà giáo phi pháp, lại chậm rãi thẩm tra, xem có gánh án mạng người vân vân hay không.”

Diệp Thiếu Dương đối với kết quả này coi như hài lòng, nhìn trước mắt một mảng đại dương mênh mông, dặn Tương Lộ, chờ nước lũ lui, những cái quan tài trong hang đá phải dùng xăng thiêu hủy, tốt nhất là đem toàn bộ hang đều thiêu một lần, miễn cho đám Hóa Xà trong quan tài đào tẩu, tuy tỷ lệ sống sót rất nhỏ, nhưng tuyệt không thể lưu lại hậu hoạn. 

Tương Lộ gật đầu nói:

“Chuyện này dễ xử lý, tương lai dùng là được, người cách khá xa, cũng an toàn, chỉ là... nước lũ này khi nào có thể rút lui?”

“Hóa Xà đã chết, lũ lụt rất nhanh sẽ kết thúc.” Diệp Thiếu Dương nhìn bầu trời xám xịt, lúc này mưa đã tạnh. 

Chỉ là bình thường ngẫu nhiên cũng có thời điểm mưa tạnh, đoàn người vẫn có chút chột dạ, không dám đem mưa tạnh quy kết đến trên chuyện Hóa Xà bị diệt trừ.

Trở lại doanh địa, Diệp Thiếu Dương bảo bọn Tương Lộ đi xử lý, người của mình tụ tập ở trong lều trại, thương lượng kế hoạch một bước tiếp theo.

Chuyện nơi này là đã kết thúc, nhưng ít nhất còn có hai việc, chưa có cách nào xử lý: 

Thứ nhất là mục đích ban đầu Diệp Thiếu Dương đến đây: Trương Tiểu Nhụy vẫn bị cổ trùng khống chế, hôn mê còn chưa tỉnh lại, bây giờ Mộ Thanh Phong cũng đã chết, mình kế hoạch lúc ban đầu tìm hắn về cứu người cũng ngâm canh rồi.

Diệp Thiếu Dương đem mẹ con Mộ Thanh Vũ thả ra, bảo Ôn Hoa Kiều hỗ trợ.

“Tôi biết chút vu thuật, nhưng cổ trong cổ... tôi cũng không có cách nào giải trừ, huống chi tôi bây giờ là quỷ hồn, không có thân thể, rất nhiều vu thuật căn bản không thể thi triển...” 

Ôn Hoa Kiều trầm ngâm nói.

Trải qua một đoạn thời gian giảm xóc, ở chung với hồn phách con gái, hiện tại, hai người - phải nói hai con quỷ đều tỉnh táo lại, ít nhất là bất đắc dĩ tiếp nhận vận mệnh.

Tuy đã chết, nhưng quỷ hồn của hai mẹ con còn ở chung, chung quy không tính là quá tệ. 

“Lúc trước, đám vu sư, Bất Tử Huyết Ô, đại vu tiên, Mộ Thanh Phong kia đều là cao thủ vu thuật, đáng tiếc đều đã chết, hiện tại còn muốn tìm, cũng là không còn nữa.” Ôn Hoa Kiều nói.

Lâm Tam Sinh đột nhiên hỏi:

“Đám huyết vu kia thì sao, có thể giải được cổ trong cổ hay không?” 

Ôn Hoa Kiều lắc đầu nói:

“Hẳn là không được.”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói: 

“Được cũng không thể tìm bọn hắn, những kẻ đó đều là loại liều mạng, đối với tôi lại hận thấu xương, chẳng may xuống tay với Tiểu Nhụy, hoặc là lưu lại cái gì ở trong cơ thể cô ấy, vậy thì phiền to.”

Nghĩ tới nghĩ lui, mọi người đều không có cách nào hay, đám người Tứ Bảo cũng chỉ đành khuyên Diệp Thiếu Dương đừng có gấp, từ từ tìm cao thủ vu thuật, ít nhất tình huống của Trương Tiểu Nhụy ổn định, trong thời gian ngắn cũng không có nguy hiểm tính mạng.

Diệp Thiếu Dương cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật, đem ánh mắt ném đến trên người Đàm Tiểu Tuệ. 

Từ lúc ở sơn động đi ra, cô đã theo bên cạnh Diệp Thiếu Dương, nói thì kỳ quái, ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác được, cô ấy tựa như đối với mình có một loại ỷ lại đặc thù, luôn đi theo mình, nhưng nói gì cô ấy cũng nghe không hiểu...

Diệp Thiếu Dương cũng từng thử sử dụng sưu hồn thuật đối với cô, kết quả phát hiện hồn phách trong cơ thể cô đầy đủ hết, chỉ là bị một loại lực lượng áp chế, ba hồn trở về, nhưng bảy vía hỗn loạn, cho nên có thể tiến hành hành động cơ sở, tỷ như đi đường, nhưng không thể tự hỏi và trao đổi.

Nói đến cùng, cô là một yêu thi, mà không phải nhân loại. 

Diệp Thiếu Dương có thể cảm giác được, loại lực lượng này tách ra hồn phách trong cơ thể cô, bắt nguồn từ một loại vu thuật, tựa như là một loại lực lượng nguyền rủa, mình không rõ nguyên do, cũng không dám tùy tiện thử.

“Xem bộ dáng cô ấy bây giờ.” Tứ Bảo nói:

“Hồn phách đã đầy đủ hết, khẳng định cũng sẽ không chết được, cậu hay là đem cô ấy mang theo bên người, từ từ nghĩ cách sau. Cậu sẽ không thật sự muốn hy sinh bản thân, lấy máu cho cô ấy chứ?” 

“Tôi bây giờ dù là muốn cho máu, cũng không có cách nào thi triển, tôi cũng không biết các nghi thức vu thuật kia.” Diệp Thiếu Dương nhún vai, nhìn về phía Đàm Tiểu Tuệ, có thể là hơi mệt chút, Đàm Tiểu Tuệ bây giờ tựa vào trên vai mình, ôm cánh tay mình, đã ngủ.

Bộ dáng điềm đạm đáng yêu, rất giống một đứa trẻ con.

Hiện nay, tất cả đều đã kết thúc, Diệp Thiếu Dương cuối cùng có thể ngắm cô thật kỹ, giống như đúc, loại cảm giác này rất kỳ diệu. 

Diệp Thiếu Dương nghĩ tới lúc trước, cô ấy dùng nước bọt cùng máu bản thân làm thuốc, thay mình giải cổ, nghĩ đến thời điểm đối phó Thất bà bà, cô hiến thân cứu mình, sau đó hồn phi phách tán...

Trong lòng cảm khái không thôi, nắm một tay của cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói:

“Mạng này của tôi là cô cứu, cô yên tâm, cho dù là hy sinh bản thân tôi, tôi cũng nhất định sẽ đem cô cứu sống!” 

Đàm Tiểu Tuệ đang ngủ nhíu nhíu đầu lông mày, tiếp tục ngủ say.

“Diệp tiên sinh!”

Bên ngoài truyền đến thanh âm của Tương Lộ. 

Diệp Thiếu Dương cẩn thận đem Đàm Tiểu Tuệ đặt lên thảm, để cô nằm ngủ, đứng dậy đi về phía ngoài lều, thời điểm sắp sửa hất lên rèm cửa, trong đầu đột nhiên bật ra một vấn đề quan trọng bị xem nhẹ: Đàm Tiểu Tuệ vì sao sẽ ngủ?

Cô ấy tuy thoạt nhìn không khác gì người sống, nhưng dù sao cũng là một yêu thi, mặc kệ là quỷ thi hay yêu thi, đều là không cần ăn cơm uống nước cùng ngủ!

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Đàm Tiểu Tuệ đang ngủ say, trong lòng sinh ra cực độ mê mang. 

“Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh?” Tương Lộ ở bên ngoài ra sức gọi.

Diệp Thiếu Dương kéo mở rèm cửa, thấy Tương Lộ xoa xoa tay, rất lễ phép cười gượng.

“Chuyện gì?” 

“À thì... Có vị cô nương tìm anh, nói có việc quan trọng tìm anh...” Tương Lộ lui qua một bên, phía sau xuất hiện một bóng người.

Là một cô nương hai mươi mấy tuổi, trang phục người Miêu, vẻ mặt rất tiều tụy, quan trọng nhất, Diệp Thiếu Dương dù sao nhìn một lúc lâu, phát hiện mình cũng không quen biết, hơn nữa chưa từng gặp một lần nào.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày. 

“Diệp Thiếu Dương, ta biết ngươi, ngươi là một đạo sĩ.” Cô nương mở miệng nói:

“Để cho ta đi vào trước.”

Nói xong tự mình xông vào, ánh mắt đảo qua, dừng ở trên mặt Đàm Tiểu Tuệ, thở phào một cái, lẩm bẩm: 

“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi...”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi