MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Thạch Lỗi nói:

“Cậu ta là Mô Kim giáo úy.”

Thái Vũ vừa nghe, trên mặt lập tức hiện ra nụ cười, nói: 

“Vậy vừa lúc, phù hợp với lần hành động này của chúng ta.”

Tứ Bảo lập tức xua tay nói:

“Không có đâu, tôi chỉ là từng nghe nói một ít, chưa từng trộm mộ.” 

Trộm mộ cũng không phải là tội nhỏ! Ở trước mặt Thái Vũ quan viên này, Tứ Bảo nào dám tùy tiện thừa nhận.

Diệp Thiếu Dương nói:

“Tôi lúc trước chỉ nói một nửa, muốn nói sợ, chỉ là một mặt, chủ yếu là tôi lo lắng cánh cửa thủy tinh kia một khi mở ra, sẽ thả ra tà vật gì cực kỳ lợi hại, đến lúc đó chúng tôi không thu phục được, để nó gây họa nhân gian, đó sẽ là lỗi của chúng tôi.” 

Thái Vũ nói:

“Cho nên chúng tôi mới tìm cậu, lần này tuyệt không thể mù quáng, một khi mở ra cánh cửa thủy tinh, nhất định phải thanh trừ hết tất cả bên trong. Tôi đã điều tra tin tức của cậu, Diệp Thiếu Dương, cậu là nhân tuyển đầu lĩnh thích hợp nhất, cậu cần cái gì, mau chóng mở miệng. Kinh phí quốc gia ở phương diện khảo cổ vẫn là rất sung túc.”

Nói xong hướng Diệp Thiếu Dương cười cười, một vẻ mặt “cậu hiểu mà”. 

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một hồi rồi nói:

“Tôi không có thời gian, tôi phải đi về trước, xử lý một số chuyện rất quan trọng...”

Thái Vũ chưa đợi hắn nói xong, lập tức gật đầu nói: 

“Tôi hiểu rồi. Cậu đi xử lý chuyện của cậu trước, sau khi xong rồi, lại liên hệ tôi, tôi bên này cũng cần chuẩn bị một đoạn thời gian.”

Nói xong để lại cho Diệp Thiếu Dương một số điện thoại, Diệp Thiếu Dương lưu vào di động, cũng không dong dài, đứng dậy cáo từ.

Trước khi ra khỏi cửa, quay đầu nhìn Thái Vũ nói: 

“Tôi nếu từ chối mà nói, sẽ thế nào?”

Thái Vũ cười cười:

“Cậu từ chối, đó là quyền của cậu. Tôi nói rồi, Hoa Hạ quốc là giảng nhân quyền, sẽ không làm gì cậu cả.” 

Hắn đặc biệt cường điệu một điểm này, ngược lại khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy được một tia ý tứ uy hiếp, cười nhẹ nói:

“Tôi có thể cân nhắc, nhưng tuyệt đối đừng nói nhân quyền cái gì, ông là làm quan, điều này ông rõ ràng hơn tôi.”

Nói xong cũng không để bọn họ tiễn, cùng Tứ Bảo bước nhanh rời khỏi. 

Thạch Lỗi đem cửa đóng lại, rất cung kính đi đến trước mặt Thái Vũ, khom người đứng, chờ phân phó.

Thái Vũ đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Thạch Lỗi, cười nói:

“Lần này đa tạ ông, Diệp Thiếu Dương này, quả thật là nhân tuyển thích hợp nhất.” 

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Thạch Lỗi biểu hiện ra bộ dáng phi thường khiêm tốn, được yêu mà sợ, một lát sau, có chút lo lắng nói:

“Tiên sinh, nhỡ đâu... Diệp Thiếu Dương không muốn hợp tác thì sao?” 

Thái Vũ đi đến trước cửa sổ, kéo bức màn, nhìn xuống phía dưới.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đang đi qua sân.

Thái Vũ nhìn một hồi nói: 

“Cậu ta sẽ đáp ứng.”

Từ cái sân đề phòng rất nghiêm này đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Cao Cao - hôm qua bọn họ đã hẹn buổi chiều hôm nay ở nhà ga gặp mặt, Diệp Thiếu Dương muốn xác định với cô một phen, xem cô đã đến nội thành chưa.

Điện thoại kết nối, Cao Cao tỏ vẻ đang tới, đại khái một giờ sau đến. 

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo thương lượng một chút, quyết định đi nhà ga trước, vì thế gọi một xe taxi, kết quả chỉ là ở đường trước mặt ngoặt một cái đã tới, còn chưa được một ngàn mét.

Thanh toán tiền, Diệp Thiếu Dương đau lòng không chịu nổi, dọc theo đường đi vào ga không ngừng cùng Tứ Bảo oán giận tài xế không ra sao, cũng không nói trước cho mình, bằng không đã đi bộ, mất trắng tám tệ...

“Chuyện có tám tệ thôi, cậu phải vậy sao!” 

Tứ Bảo bị hắn oán giận chịu không nổi, tiến vào sảnh đợi xe, hai người tìm chỗ chưa có ai ngồi xuống.

Diệp Thiếu Dương đi mua hai bát mỳ úp, úp xong ăn một miếng, hương vị không đúng, nhìn nhãn hiệu, không phải Khang sư phụ, là Khang soái phó... Quả thực cạn lời đến cực điểm.

Tứ Bảo cười ha ha nói: 

“Thế này tính là gì, cậu có biết ở đầu đường Thạch Thành có rất nhiều sạp bán Xylytol, kiểu như Double Mint, quảng cáo cũng hô là Xylytol xanh lục, về sau bị Double Mint tố cáo, nhưng thế mà lại thua kiện, cậu hiểu vì sao không?”

Diệp Thiếu Dương ăn mì ăn liền Khang soái phó, đờ đẫn lắc đầu.

Tứ Bảo vỗ đùi, cười nói: 

“Bởi vì tên người ta gọi là kẹo cao su Double Mint Xylytol đó.”

Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời chưa nghe hiểu, nói:

“Không sai mà, không phải là Double Mint sao?” 

Tứ Bảo nói:

“Nghe một chút, là kẹo cao su hiệu Double Mint Xylytol, không phải Double Mint, cho nên người ta loa to gọi mình là Double Mint Xylytol, cũng không sai.”

“Móa...” 

Diệp Thiếu Dương triệt để phục rồi, bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: người có thể nghĩ ra sáng ý này cũng trâu bò, tuyệt đối đại sư, chỉ là chỉ số thông minh không dùng ở trên chính sự.

“Này, nói chính sự với cậu, chuyện vừa rồi kẻ làm quan kia nói, cậu thấy thế nào?”

Tứ Bảo thấy một đôi tình lữ duy nhất ở phụ cận rời khỏi, bốn bề vắng lặng, mới nhắc tới chuyện này. 

Đây là sự ăn ý của hai người bọn họ, chỉ cần không phải chuyện quá khẩn cấp, bình thường đều sẽ ép xuống trước, ở thời gian cùng trường hợp thích hợp nói sau, đồng thời cũng cho bản thân một cái thời gian tự hỏi.

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói:

“Tạm thời không đi nghĩ nữa, xử lý xong chuyện quan trọng trong tay đã rồi nói sau.” 

Mình phải cứu Tiểu Nhụy trước, sau đó đi tìm Nhuế Lãnh Ngọc, sau đó nữa còn phải đi hoàn thành chuyện Ngư Huyền Cơ nhờ vả... Trước mắt hoàn toàn không rảnh suy nghĩ chuyện không quan hệ với mình này.

Tứ Bảo nâng cằm, lẩm bẩm:

“Cậu nói xem, bọn họ có thể cho bao nhiêu tiền?” 

Diệp Thiếu Dương nói:

“Cậu động tâm rồi?”

“Không phải, tôi chỉ là nói như vậy.” Tứ Bảo cười xấu hổ: 

“Bọn họ có thể mời tới những đại sư kia, nhắm chừng là cho không ít tiền, ài, nhỡ đâu nhiều tiền... Có thể cân nhắc làm một vé nha!”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói:

“Nhỡ đâu nhiều tiền, cậu cũng liền cách cái chết không xa. Người ta không phải ngốc, không phải chuyện cực kỳ mạo hiểm, ai sẽ cho cậu nhiều tiền như vậy?” 

Tứ Bảo nói:

“Nói là nói như vậy, nhưng chúng ta đem sự tình hoàn thành, bọn họ chẳng lẽ có thể không trả tiền?”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái nói: 

“Xuân Thủy đại sư gì đó, lúc còn sống cũng nghĩ giống như cậu.”

“Kháo!” Tứ Bảo khó chịu mắt trắng dã, thuận miệng lại khoác bả vai Diệp Thiếu Dương, thấp giọng nói:

“Xuân Thủy lợi hại nữa, cũng không lợi hại như cậu mà, lại nói bên cạnh cậu còn có tôi, Lãnh Ngọc, còn có Chanh Tử, Tiểu Bạch bọn họ. Tôi cũng không tin phía dưới cổ mộ gì gì kia, có thể có lệ quỷ đại yêu nào là chúng ta không xử lý được?” 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói:

“Nếu thật sự là lệ quỷ đại yêu, tôi thật sự không sợ. Nhưng cậu nghĩ xem, nếu thật là quỷ yêu bình thường, đừng nói là đỉnh cấp pháp sư, cho dù là cấp bậc chân nhân, cũng sẽ không chết hết ở bên trong, sót lại một người, cũng chưa nói đi cầu cứu, trực tiếp phong ấn, cảnh cáo hậu nhân vĩnh viễn không thể mở ra, điều này nói rõ cái gì?”

Tứ Bảo chậm rãi gật đầu nói: 

“Nói rõ hắn cho rằng, thứ phía sau cánh cửa thủy tinh, trên đời không có ai có thể đối phó?”

“Ít nhất là hắn cảm thấy, rất khó có thể tìm được người có thể đối phó, cho nên mới tình nguyện phong ấn lại, cũng tuyệt đối không thể đem thứ bên trong thả ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi