MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Lập tức lắc lắc đầu, nói: “Thôi, ông kiếm cho tôi một ít cây đuốc đi, tôi dạy cho ông làm như thế nào.”

Diệp Thiếu Dương nhân tiện tìm hắn đời không ít pháp dược, tuy trong túi của mình còn lại không ít, nhưng dù sao không phải thế giới kia của mình, hắn lạ nước lạ cái, rất nhiều thứ không biết đi đâu mà mua. Lúc này, hắn mới ý thức được lão Quách quan trọng bao nhiêu, trước kia có lão Quách, cái gì cũng không cần quan tâm, thiếu cái gì thì đòi cái đó, lão Quách cũng luôn có thể sớm đưa đến, bây giờ, cái gì cũng phải dựa vào chính mình.

Phòng nhỏ A Lan lúc trước ở kia, Diệp Thiếu Dương đã bảo người ta thu thập sạch sẽ, mở cửa sổ thông khí, sau đó đem A Lan nâng vào. Để A Lan vẫn như cũ ở nơi này, thứ nhất là vì để Tịch Mai trở về còn có thể dễ dàng tìm được cô, thứ hai nơi này là nơi hẻo lánh nhất trong tòa nhà, ngoài cửa còn có cái sân nhỏ, tiện cho làm phép.

Diệp Thiếu Dương bảo Thu trưởng trấn tìm mười mấy nam tử tới, gia đình không đủ, Thủ trưởng trấn chỉ là một trưởng trấn, trong nhà không nuôi nhiều tiên nhân như vậy, liền từ trị an sở điều vài người tới, Diệp Thiếu Dương phân phó bọn họ một phen đến lúc đó làm như thế nào, bản thân ở trong sân bắt đầu bố trí.

Thu trưởng trấn theo ở phía sau, nhìn Diệp Thiếu Dương đem m Dương Kính treo ở trên cửa, có chút lo lắng nói: “Diệp tiên sinh, cậu đem thứ này treo ở đây, Tịch Mai đến đây, thấy thứ này, sẽ không hoài nghi sao?”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cái này ông an tâm, trong mắt tà vật không thấy được pháp khí, ở trước khi khởi động, pháp khí thật sự cô ta là không nhìn thấy.”

Pháp khí cửu đoạn quang, một u hồn tuyệt đối nhìn không ra vấn đề.

Còn có một số món đồ, Thủ trưởng trấn đã bảo người ta đi chuẩn bị. Lúc này nhàn rỗi không có việc gì, A Lan được đưa vào trong phòng ngủ trên giường, Thủ trưởng trấn bảo người đưa một ấm

trà tới đây, ba người ngồi ở trên bậc thang vừa uống trà vừa chờ. “Diệp tiên sinh, buổi tối hôm nay… Không phải tôi không tín nhiệm cậu, tôi là muốn biết, cậu có nắm chắc chứ?”

“Đương nhiên, một u hồn mà thôi.” Diệp Thiếu Dương thở dài, nhìn mình ở trong sân bố trí những thứ này, trong lòng không khỏi cười khổ: đối phó một u hồn mà thôi, mình từ khi nào cần bố trí mấy thứ này?

Một lần trước gióng trống khua chiêng đối phó một u hồn như vậy, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng không nhớ được là khi nào, nhắm chừng ít nhất là mười năm trước kia.

Không ngờ bây giờ tất cả lại quay đầu.

Nhưng, nhìn trái lại, chuyện này cũng phản ánh nhân gian pháp sư cường đại:

Nhân gian pháp sư, bởi vì có thân thể trói buộc, không thể phi thiên độn địa, không thể đao thương bất nhập, bị thương sẽ đau, bị thương nặng sẽ chết, so sánh với quỷ yêu thị linh, những thứ này đều là vết thương cứng rắn, nhưng, ưu thế lớn nhất của nhân gian pháp sư, chính là biết mượn dùng ngoại lực pháp khí, pháp dược, các loại trận pháp, đạo gia nắm giữ đối với âm dương nhị khí, phật gia vận dụng đối với phật quang chân ngôn, nói trắng ra chính là từ trong thiên địa vạn vật hấp thu tất cả lực lượng có thể dùng đến, để mình có thể lấy thân thể yếu ớt, chống lại các loại tà vật so với mình cường đại hơn rất nhiều.

Diệp Thiếu Dương từ trước cũng nhận thức được một điểm này, nhưng hôm nay, loại cảm giác này càng thêm mãnh liệt, hơn nữa khiến hắn có một loại cảm ngộ mới: cân bằng.

Giữa pháp sư cùng tà vật, là một loại quan hệ cân bằng, loại cân bằng này duy trì đến bây giờ, chưa từng có một phe nào có thể đủ áp đảo một phe khác, cái này thật ra cũng là một loại biểu hiện của thiên địa đại đạo. Thật ra không riêng gì giới pháp thuật và tà vật, các phương diện xã hội, chính cùng tà, đen cùng trắng, tất cả có thể duy trì quan hệ đối lập lâu dài, xét đến cùng đều là một loại cân bằng.

Chính là vì có loại cân bằng này, thế giới này mới có thể một mực duy trì được.

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương như đột nhiên khai ngộ, đối với quan hệ âm dương biện chứng của đạo gia lại thêm một tầng lý giải.

Hắn đang miên man suy nghĩ những thứ mơ hồ này, Thủ trưởng trấn đột nhiên thở dài, nói: “Diệp tiên sinh, tôi có cái thỉnh cầu nho nhỏ. Nếu không phải đến một bước cuối cùng, tôi muốn xin Diệp tiên sinh lưu lại tính mạng Tich Mai.”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Cô ta cũng đã chết, nào còn có tính mạng cái gì đáng nói.”

“À, ý tứ của tôi là, kiểu như siêu độ? Tôi không hiểu cái này, cái kia… Quỷ nếu chết rồi sẽ thế nào?”

“Người chết thành quỷ, quỷ chết thành tinh phách, ông một người bình thường, vẫn là không cần biết nhiều như vậy.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi ban ngày cũng chưa biết cô ta, hôm nay nếu cô ta đến, tôi đương nhiên không có lý do giết cô ta nữa.”

Thu trưởng trấn cảm ơn, thở dài: “Thật ra Tịch Mai cũng rất đáng thương, tình hình cô ấy lúc còn sống… Cậu cũng là đã biết, là người có khổ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu không xem ở một điểm này, tôi cũng sẽ không khách khí với cô ta.”

Thu trưởng trần nói: “Sự đáng thương của cô ấy, còn không chỉ như thế. ”

Lời vừa nói tới đây, một bà già đi ra khỏi phòng, nói cho Thu trưởng trấn, di thái thái (vợ bé) đã tỉnh, đang tìm hắn.

Thu trưởng trấn mừng rỡ, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương bảo hắn tự mình đi vào.

Thu trưởng trấn đi vào một hồi lâu, sau đó đi ra nói cho Diệp Thiếu Dương, A Lan mời hắn đi vào.

Diệp Thiếu Dương mang theo Thúy Vân cùng nhau đi vào.

A Lan nằm ở trên giường, bà già đã giúp cô lau3qua thân thể, màu trên mặt cũng đã được rửa sạch, nhìn qua là mỹ nữ da non thịt mềm, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, cô bảo bà già đỡ mình ngồi dậy, nói lời cảm tạ với Diệp Thiếu Dương. Vừa rồi Thu trưởng trấn ở trong phòng đem tất cả đều đã nói cho cô.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cô không cần khách khí, cũng đừng sợ, cứ nằm ở đây là được, đêm nay chỉ cần cô ta đến, tôi nhất định có thể thu cô ta.”

A Lan nói: “Diệp tiên sinh, hy vọng anh sau khi bắt được Tịch Mai, có thể để tôi trò chuyện với cô ấy, tôi muốn nói cho cô ấy một ít chân tướng.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, cũng không hỏi kỹ, bảo cô tiếp tục nghỉ ngơi, theo đoàn người cùng nhau đi ra.

Lúc bữa tối, Thu trưởng trấn thu xếp một bàn tiệc tối phong phú, mời Diệp Thiếu Dương và Thúy Vân ăn cơm. Thái thái của hắn cũng đi ra chào hỏi, tuy nhìn qua phục trang đẹp đẽ, nhưng vị thái thái này con người cũng không tệ lắm, sau khi nghe nói chuyện buổi chiều, cố ý đến nói vài câu khách khí với Diệp Thiếu Dương, sau đó lưu lại Thu trưởng trấn tiếp khách, bản thân về phòng trước.

Bởi vì mong ngóng chuyện buổi tối, Thu trưởng trấn không có tâm tình gì uống rượu, Diệp Thiếu Dương cũng không thích uống rượu, trái lại cảm thấy rất hứng thú với một bàn đồ ăn, hắn xuyên việt tới đây cũng đã vài ngày, bình thường ở nhà Thúy Vân đều là com rau dưa, trước mắt đối với một bàn gà vịt thịt cá, con thèm ăn cũng nổi lên.

Thúy Vân bình thường cũng chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, chờ thái thái đi, theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau ăn như hùm như sói, cũng không để ý tới hình tượng cái gì.

Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương Bảo Thúy Vân nghỉ ngơi trước mình và Thu trưởng trấn tới tiểu viện A Lan ở lại kia, tất cả đều bố trí thỏa đáng. Diệp Thiếu Dương vẽ hai tấm Ấn Khí Phù, cùng Thu trưởng trấn ở trong vườn hoa tìm góc nấp đi.

Diệp Thiếu Dương không xác định Tịch Mai đêm nay nhất định sẽ đến, nếu cô ta đến, vậy nói lên sau lưng cô ta nhất định có chỗ dựa chống lưng, muốn đến hại chết A Lan, xong hết mọi chuyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi