MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Nhìn Tịch Mai giãy dụa ở trong Huyết Ngư Võng, Diệp Thiếu Dương lấy ra một hũ dịch cỏ Thất Tinh, hướng cô ta phun vài cái, để cô ta hiện hình ở trước mắt Thu trưởng trấn. Thu trưởng trấn liếc một cái thấy Tịch Mai, bị dọa giật mình, sau một lúc lâu mới bình ổn tâm tình, đi đến phía sau Diệp Thiếu Dương, nơm nớp lo sợ nói: “Làm sao bây giờ?”

“Nhổ cỏ tận gốc, tìm ra chủ nhân của cô ta.”

Diệp Thiếu Dương bảo hắn đem những người chờ ở ngoài sân đều gọi vào, vòng quanh Tịch Mai làm thành một vòng, những người này vẫn là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy quan sát một quỷ hồn, ai cũng bị dọa sắc mặt trắng bệch.

Diệp Thiếu Dương cũng không bảo bọn họ làm gì, trong tay mỗi người cầm gương đồng trước đó chuẩn bị sẵn, dựa theo vị trí chỉ định đứng thẳng, bản thân Diệp Thiếu Dương đứng ở bên ngoài căn phòng nhỏ A Lan ở lại, sau khi tìm đúng vị trí, bảo đoàn người đem cây đuốc đốt lên, mỗi người cầm một cái, hướng dương trong tay mình chiếu sáng lên. Vốn dùng đèn pin vân vân hiệu quả tốt nhất, nhưng cây đuốc cũng miễn cưỡng có thể.

Sau khi đuốc đều được thắp sáng, ánh lửa thông qua gương của mình chiết xạ ra, bắn ra một chùm ánh sáng. Diệp Thiếu Dương đứng ở trên bậc thang, chỉ huy bọn họ điều chỉnh góc độ, bảy chùm ánh sáng tụ tập cùng một chỗ, bắn về phía m Dương Kính trong tay Diệp Thiếu Dương, hội tụ thành một chùm đủ mãnh liệt, sau đó chiết xạ ở trên người Tịch Mai.

“A…” Tịch Mai rên rỉ một tiếng, từ trong Huyết Ngư Võng ngã ngồi trên mặt đất, ánh sáng mãnh liệt khiến cô có một loại cảm giác bị ánh nắng chiếu thẳng đến, lấy tu vi u hồn bình thường của cô ta, còn chưa thể chống đỡ loại ánh sáng mạnh này bắn thẳng.

Nhưng, đây mới chỉ là bắt đầu. Diệp Thiếu Dương tay phải cầm Âm Dương Kinh, ngón út tay trái bắn ra chu sa, lấy ngón tay ở trên Âm Dương Kinh về một đạo phù văn.

“Thất Tinh Củng Chiểu, nhật nguyệt tề minh; thước thước quang hoa, chứng nhĩ bản tâm! Cấp cấp

như luật lệnh!” 40 A!”

Rên rỉ biến thành kêu thảm thiết, Tịch Mai bắt đầu giãy dụa ở trong Huyết Ngư Võng, nhưng bị Huyết Ngư Võng chụp gắt gao, không chạy được.

Diệp Thiếu Dương đối mặt cô nói: “Tôi vốn chuẩn bị rất nhiều thứ để đối phó cô, nhưng bây giờ không muốn dùng, Động Linh Chú này có thể thiếu đốt thần thức của cô, loại thống khổ đó nghĩ hắn cô đã cảm giác được, tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần cô nói ra chủ nhân cô ở đâu, tôi lập tức siêu độ cô.”

“Ngươi… Đừng mơ!” Tịch Mai oán hận nhìn chằm chằm hẳn, nghiến răng nghiến lợi nói. “Tặc đạo sĩ, ta thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

Đây vốn là một câu người sống thường xuyên treo ở bên miệng, Tịch Mai trong tình thế cấp bách thốt ra, trái lại không nghĩ quá nhiều.

Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, “Được rồi, cô hiện tại đã là quỷ, xin buông tha.”

Chùm tia sáng bắn vào trên thân cô ta, không ngừng tiến hành thiêu đốt đối với thần thức của cô ta, loại thống khổ này, từ cô ta không ngừng giãy dụa một điểm này đã biểu hiện ra. Diệp Thiếu Dương thật ra cũng không cần cô ta mở miệng, Thất Tinh Củng Chiếu bản đơn giản này của hắn hình thành chùm tia sáng ở dưới Động Linh Chú phối hợp, không ngừng thiêu đốt linh lực của Tịch Mai, chỉ cần tâm thần cô ta thất thủ, Diệp Thiếu Dương lập tức có thể thông qua chùm tia sáng đến thắng hồn hạch của cô ta, thông qua hồn ấn liên hệ giữa cô ta cùng chủ nhân, truy ngược lại, truy tra được vị trí chủ nhân cô ta.

Nhưng, Tịch Mai vì bảo hộ chủ nhân cô ta, vẫn cố chịu đựng thống khổ, cho dù quay cuồng không ngừng ở trên mặt đất, cũng không khuất phục.

Đối với điều này, Diệp Thiếu Dương là không có biện pháp nào tốt. Thần thức là một loại lực lượng tinh thần vô hình, chỉ có thể đau đớn, nhưng không thể dùng ngoại lực xua tan, cái này không có quan hệ trực tiếp với pháp lực của người làm phép.

Cái này giống như là tra tấn bức cung, người thủ đoạn nhiều, bản lãnh lớn, cũng chỉ là gia tăng khả năng khiến người khác khuất phục, nhưng nếu đối phương nhất định không mở mồm, người thủ đoạn mạnh nữa cũng vô

dụng.

“Ngươi hẳn là biết, chủ nhân của người đang lợi dụng người, có thủ đoạn nuôi quỷ phó của tà tu, không một ai là thứ tốt, ngươi không cần thiết bán mạng cho hắn, tăng thêm tội nghiệt của mình.” Diệp Thiếu Dương hướng dẫn từng bước.

“Ngươi không cần nói nhiều như vậy với ta, hắn giết người, ta mặc kệ, ta chỉ biết là, không có hắn, ta căn bản không có hôm nay, căn bản không có cơ hội báo thù! Ngươi đừng mơ… đừng mơ khiến ta phản bội hắn!”

Tịch Mai thống khổ đến mức nói cũng sắp nói không rõ, vẫn nghiến răng gắt gao kiên trì, ôm đầu, không ngừng phát ra tiếng tru lên thảm thiết.

Đây là quỷ tru thật sự, truyền vào trong tại mấy người cầm gương chung quanh, quả thực là sự giày vò rất lớn, bảy tiểu tử khỏe mạnh, sắc mặt đều trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống, nếu không phải Thu trưởng trấn hạ tử lệnh, bảo bọn họ đúng không được cử động, bọn họ sợ sớm đã ném gương đào tẩu.

Diệp Thiếu Dương nhìn bảy người này, biết tiếp tục như vậy, có thể Tịch Mai còn chưa sụp đổ, mấy người này đã chịu không nổi trước, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột, đột nhiên linh cơ khẽ động, nói với Thủ trưởng trấn đúng ở một bên không biết làm sao: “Đem A Lan nhà ông gọi ra, cô ấy không phải có lời muốn nói với Tịch Mai, bây giờ đi ra nói đi.”

Thu trưởng trấn ngẩn ra, đẩy cửa vào nhà, một lát sau, tự mình đỡ A Lan đi ra.

A Lan đã sớm tỉnh, trải qua một buổi chiều điều dưỡng, thân thể khôi phục một chút, vẫn luôn tỉnh táo, ở trong phòng cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, chỉ vì Diệp Thiếu Dương dặn, không dám tự tiện đi ra, Thu trưởng trấn vào đón cô, cô lập tức đi ra, liếc một cái nhìn thấy thảm cảnh của Tịch Mai, lập tức khóc lên.

“Tịch Mai, Tịch Mai! Tôi là A Lan, cô thế nào rồi!”

“Đừng giả mù sa mưa!” Tịch Mai nhìn cô, không ngừng quay cuồng ở trên mặt đất, từ trong kẽ răng ép ra một chuỗi tiếng cười run rẩy. “Ngươi không phải muốn nhìn thấy ta như vậy sao, ha ha ha, ta thật khờ, sớm biết đã sớm kết quả người, cũng miễn cho lần thứ hai bị người làm hại…”

A Lan hầu như tê liệt ngã xuống ở trong lòng Thủ trưởng trấn, lau nước mắt nói: “Tịch Mai, tôi vẫn luôn rất áy náy… Cái chết của cô là tôi tạo thành, nhưng, tôi vẫn luôn muốn nói cho cô chân tướng, lại chưa có cơ hội… Thật ra, A Minh của cô đã kết hôn rồi cô biết không?”

Diệp Thiếu Dương ấn bàn tay trên Âm Dương Kính, giảm bớt linh lực tạo thành thương tổn đối với thần thức của cô ta, để cho cô ta có cơ hội mở miệng nói chuyện.

“Hừ, ta đương nhiên biết. Ta sau khi tu luyện có thành tựu, lập tức đi thăm anh ấy, anh ấy… Là đã cưới vợ, bây giờ sống rất tốt. Nhưng ta là hiểu cho anh ấy, dù sao ta đã chết, anh ấy cũng phải sống cho tốt… Hu hu… Ta không đi quấy rầy anh ấy…”

Tịch Mai khóc một hồi, hướng về phía A Lan lại mắng to lên, “Đều là người, đều là người! Nếu không phải người, bây giờ ở bên anh ấy chính là ta!”

A Lan lắc đầu, gạt nước mắt đầy mặt, nói: “Không, sau khi cô chết, hắn bị cha mẹ cô đuổi ra khỏi thôn trấn, hắn cũng không thực sự bị thương, một hai tháng sau, hắn liền quen biết người vợ bây giờ, con gái của một huyện trưởng, lập tức cưới cô ta…”

Tịch Mai nghe thấy lời này, ngây ra tại chỗ, sau đó lẩm bẩm: “Vậy thì làm sao?”

“Cái này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là, cô có biết… A Minh từng ý đồ khinh bạc tôi hay không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi