MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Lưu lão đầu rót cho hắn một ly rượu ngũ độc, bản thân lại tỏ vẻ cao tuổi không uống được loại rượu này, đi trong một vò khác lấy chút rượu gạo bản thân uống, hai chén rượu vào bụng, Lưu lão đầu tâm tình thoải mái, kiêu ngạo nói: “Đặt tên cho thân là “Thôn Tư Cô”, là ý tứ tưởng niệm cố chủ. Hậu sinh, người biết tổ tiên chúng ta là người nào hay không?

Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.

“Lão tổ tông thôn này của chúng ta, là một vị đại tướng năm đó dưới Kiến Văn để Đại Minh triều, họ Lưu tên Đồng Chiến, năm đó bang Kiến Văn để thủ thành lập được công lớn”

“ồ, thật ghê gớm.” Diệp Thiếu Dương khen tặng, trong đầu hiện ra bộ dáng Kiến Văn để Chu Duẫn Văn.

“Ta nói với người, năm đó Kiến Văn để thật ra cũng chưa chết, nghe tổ tiên ta lưu lại cách nói, Kiến Văn để chạy tới phía nam, sau đó vượt biển qua sông, đi lên một hòn đảo đơn độc, ở nơi đó chết già…”

Diệp Thiếu Dương cười cười, những lời đồn dân gian cùng dã sử, luôn chênh lệch khá xa với lịch sử chân chính, nếu mình chưa từng gặp Kiến Văn để mà nói, có thể thật sự tin rồi, nhưng mà… Ngay trước khi mình đến thế giới này, còn từng kề vai chiến đấu với Kiến Văn đế, càng không cần nói lúc trước lần đầu tiên gặp mặt, mình còn đánh hắn đến hồn phi phách tán, hơn nữa giết lão bà của hắn.

Những chuyện cũ năm xưa, bây giờ nhớ tới thực có chút cảm giác như cách một thế hệ, lại rõ ràng trong tầm mắt, giống như ngay tại trước mắt. A

Về tung tích Kiến Văn đế, Diệp Thiếu Dương đương nhiên là sẽ không nói, miễn cho bị Lưu lão đầu coi là bệnh thần kinh. Nhưng… Hắn đột nhiên nghĩ đến một sự thực: Kiến Văn để thời đại này,

vẫn nán lại trong cổ mộ kia… Mình nếu có đủ thực lực, thậm chí có thể đem hắn thả ra. Đột nhiên nghĩ đến, Kiến Văn để ở thế giới này, coi như là một vị cố nhân của mình, nếu mình đem hắn từ trong cổ mộ thả ra, hắn nhất định sẽ giúp mình, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn từ bỏ ý nghĩ này, cái khác không nói, chỉ riêng tùy tiện một khối động giáp thi trong cổ mộ kia, đã không phải mình bây giờ có khả năng đối phó, càng không cần nói còn có một đồng giáp thi vương hung tàn đến cực điểm.

Diệp Thiếu Dương không nghĩ những thứ này nữa, tiếp tục nghe Lưu lão đầu nói về chuyện thông trong quá trình mấy trăm năm qua sinh sản, cũng có một số người rời khỏi son thôn, đến thành thị sinh sống, trước mắt trên núi chỉ có nhiều thế này, chỉ là hôm nay lại gặp loạn thế, một ít thôn dân ở dưới núi lại về tới trong nhà trên núi. Mọi người đều rất may mắn, sinh hoạt ở nơi này, có thể hoàn toàn không chịu thế cục bên ngoài quấy nhiễu, càng thêm không muốn xuống núi.

Nhưng bởi vì nơi này cách huyện thành cũng không xa, người trong thôn mười ngày nửa tháng sẽ xuống núi một chuyến, bán ra thổ sản vùng núi ở trên núi thu thập cùng gà rừng thỏ hoang linh tinh săn bắn được, mua về một ít đồ dùng sinh hoạt, bởi vậy các phương diện thật ra chênh lệch không lớn với thế giới dưới núi, chỉ là càng thêm nhàn nhã điềm tĩnh, sinh sống tuy thanh đạm, nhưng bởi vì tự cấp tự túc, ngược lại thoải mái hơn so với người trong loạn thế dưới núi nhiều.

Diệp Thiếu Dương tò mò sơn thôn này lẻ loi ở trong núi, vì sao không có thổ phỉ quấy rầy. Lưu lão đầu do dự một phen, nói ra tình hình thực tế, trong mấy chục dặm phụ cận thôn Tư Cố có vài toán thổ phỉ nhỏ, sở dĩ không đến quấy rầy thôn Tư Cô không có nguyên nhân khác, chỉ là vì thôn Tư Cô xuất hiện một người trâu bò, tên là Lưu Chấn Quân, là một võ trạng nguyên cuối đời Thanh, ở Cống Châu nắm giữ binh quyền, sau đi theo Viên đầu to khởi binh, sau khi thành công được phong thưởng, cũng tính là nhân vật.

Về sau Viên đầu to mất đi, các phương thế lực đại chiến, Lưu Chấn Quân cũng tham gia hỗn chiến, về sau binh bại đào vong, mang theo đội ngũ còn sót lại của mình trốn vào trong vùng núi sâu quê nhà, vốn là muốn nằm gai nếm mật, chờ cơ hội Đông Sơn tái khởi, sau chậm rãi liền bắt đầu làm thổ phỉ.

Tuy nói Lưu Chấn Quân lúc ấy vào núi, bên người mang theo chỉ là chút ít bộ đội còn sót lại, nhưng nhân số cũng nhiều hơn nhiều so với mấy toán thổ phỉ nhỏ chung quanh, hơn nữa bộ đội của Lưu Chấn Quân dù sao cũng là quân chính quy, súng ống đạn dược cũng rất sung túc, căn bản không phải đám thổ phỉ kia có thể so sánh, bởi vậy mấy năm trôi qua, một toán thổ phỉ lớn nhất trong vòng phạm vi trăm dặm sơn trại thành Lưu Chấn Quân, dân bản xứ nghe mà sợ, không có ai không biết.

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, không khỏi khen: “Người này trâu bò như vậy, không tồi không tồi!”

Lưu lão đầu hừ một tiếng nói: “Không tồi là thật, nhưng cuối cùng cũng làm thổ phỉ, người cả thôn chúng ta lấy hắn làm hổ thẹn, hắn từng phải người tặng lễ vật cho chúng ta, chúng ta ném hết ra ngoài, cũng đem hắn từ trong gia phả gạch tên. Hắn tự biết xấu hổ, cũng không về thôn nữa. Nhưng nơi này dù sao cũng là nhà hắn, hắn âm thầm vẫn rất chiếu cố, có hắn, nào có thổ phỉ dám tới cửa?”

Thì ra là như thế.

Lưu lão đầu uống một ngụm rượu, thở dài nói: “Nói tới, vị Lưu tư lệnh này còn là cháu họ gần của ta, ở trước khi hắn vào rừng làm cướp, người cả thân chúng ta lấy hắn làm vinh, nhưng hiện hôm nay.”

Diệp Thiếu Dương mới đầu có chút không hiểu, cẩn thận nghĩ chút cũng liền rõ, ở thời đại kia của mình một trăm năm sau, đã không có “thổ phỉ” cách nói này, vừa nghe hai chữ thổ phỉ không có cảm xúc gì, thậm chí cảm thấy rất trâu bò, nhưng quá khứ lại khác, cái gọi là vào rừng làm cướp làm khấu, cho dù cả ngày ăn ngon uống say, vẫn bị người ta phỉ nhổ, đây là nguyên nhân vì sao Tống Giang luôn muốn chiêu an.

Lưu lão đầu vừa uống rượu, vừa thượng vàng hạ cám nói rất nhiều với Diệp Thiếu Dương, cũng hỏi đích đến của bọn họ, Diệp Thiếu Dương đương nhiên không dám nói nói thật, chỉ nói tính rời núi.

Lưu lão thái tán gẫu rất vui với Thúy Vân, cơm nước xong liền đi thu xếp nấu nước cho bọn họ tắm rửa. Bởi vì hai người nói là chị em, không có khả năng ở một gian phòng, nhà vợ chồng già tuy lớn, nhưng không có bao nhiêu giường dư, chỉ có hai cái giường, vì thế Lưu lão thái và Thúy Vân ngủ một gian, Diệp Thiếu Dương cùng Lưu lão hán cùng nhau ngủ.

Lưu lão thái tìm ra quần áo cũ của con trai, bảo Diệp Thiếu Dương thay sau khi tắm rửa xong, Thúy Vân thì thay quần áo của chính cô, hai người ăn uống no đủ, lại thay quần áo sạch sẽ, toàn thân đều thoải mái, đều tự đi ngủ.

Diệp Thiếu Dương theo Lưu lão đầu tới một gian phòng ngủ, một cái giường ván gỗ rất lớn, Lưu lão đầu uống rượu rồi, ngược lại không có hứng thú nói chuyện, bản thân nằm đến mé trong của giường, chưa hút hết nửa điếu thuốc, đã bắt đầu ngay 0 0.

Diệp Thiếu Dương thấy Lưu lão đầu ngủ say, bản thân ngồi ở trên giường bắt đầu thổ nạp. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, chờ hai chu thiên kết thúc, đã là sau nửa đêm, Diệp Thiếu Dương cảm giác đối chiếu một chút, cường khí tích tụ trong đan điền của mình, so với lúc ban đầu nhiều hơn một chút, nếu lúc trước mình chỉ có một thành pháp lực mà nói, trải qua mấy ngày nay thổ nạp với tu luyện, tăng lên hắn là có hơn nửa thành (5%). Tốc độ này, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy một chút vui mừng.

Gối hai tay, Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nằm ở trên giường, không ngủ được, nghĩ tới rất nhiều người cùng rất nhiều chuyện.

Tạ Vũ Tình, Chu Tĩnh Như, Diệp Tiểu Manh, Trường Tiểu Nhị… Còn có các đồng bạn Liên Minh Tróc Quỷ, nếu thời gian hai bên nhất trí mà nói, vậy mình từ cái thời gian kia biến mất cũng có một tuần rồi, trong một tuần này, bọn họ đi tìm mình không? Bọn họ giờ phút này đang làm gì?

Ở một đêm khuya như vậy, bọn họ, có phải cũng đang tưởng niệm mình hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi