MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Cửu Khúc Song Sát Trận này, là lợi dụng hậu thiên bát quái bố trí một kỳ môn trận pháp đơn giản, đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, thật sự chỉ là chút tài mọn, cũng không để ý như thế nào.

Trên đường xuống núi tiến vào nghĩa trang, Thúy Vân nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương.

“Sao, sợ hãi rồi?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Ừm, có chút, nơi này không phải chỗ đặt người chết sao.” Thúy Vân run lẩy bẩy nói.

“Ở cùng với tôi không cần sợ người chết.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến một câu nói rất làm màu, nói, “Người chết tương đối sợ tôi.”

Từ Cửu Khúc Song Sát Trận tiến vào nghĩa trang, đã có hai người trang phục đạo sĩ ở cuối tiếp bọn

ho.

Trương đạo trưởng giới thiệu một phen, hai người này đều là thi (thi: thi thể) công của nghĩa trang, Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu, cái gọi là diều công, chính là trợ thủ cho thợ đuổi thay. Lúc đuổi thay, thợ đuổi thấy cần ở phía sau áp thi thể, phía trước phải có người mở đường, phụ trách lắc chuông.

Lắc chuông cũng không phải tùy tiện lắc, cần phối hợp tiết tấu niệm chú của thợ đuổi thay, cùng linh phù trên người thi thể phát sinh tác dụng, ba cái thiếu một thứ cũng không được, dẫn đường cũng rất chú ý, bởi vậy thi công bình thường cũng đều là đạo sĩ, chỉ là thực lực thấp kém, không đủ

làm thợ đuổi thay, mới trợ thủ cho thợ đuổi thay. Hai thi công kia hàn huyên với Trương đạo trưởng vài câu, biết được hắn muốn gặp Thanh Minh đạo trưởng, vì thế ở phía trước dẫn đường, xuyên qua đường nhỏ trong thôn, tới ngoài của một sân nhà tương đối to lớn ở chính giữa, Trường đạo trưởng cũng không cần người thông báo, trực tiếp tiến lên gõ cửa.

Sau khi cửa mở, một lão đạo sáu mươi mấy tuổi bên trong đi ra, bộ dạng có chút lấm la lấm lét, Trương đạo trưởng lập tức tiến lên nhiệt tình chào hỏi, giới thiệu cho hai bên, Diệp Thiếu Dương mới biết được đây chính là Thanh Minh đạo trưởng, cũng là người phụ trách nghĩa trang này.

“Một vị này là bạn tốt tôi vừa kết giao, tiểu lão đệ của tôi, Diệp Thiếu Dương, Mao Son thiên sư.”

“Mao Son thiên sư!”

Thanh Minh đạo trưởng giật mình một cái, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt có chút hồ nghi.

Điều này cũng ở trong dự kiến của Trương đạo trưởng, hắn lúc ban đầu nghe Diệp Thiếu Dương tự giới thiệu, biểu hiện so với Thanh Minh đạo trưởng còn mãnh liệt hơn. Lập tức tiến lên vỗ vỗ bờ vai của lão, bảo lão vào nhà bàn chi tiết.

Đoàn người sau khi vào nhà, Thanh Minh đạo trưởng phân phó người dâng trà. Trương đạo trưởng sốt ruột đem cả sự việc nói một lần, Thanh Minh đạo trưởng sau khi nghe xong, tuy chấn động kinh ngạc, nhưng ánh mắt nhìn Diệp Thiếu Dương vẫn có chút hoài nghi, chần chờ một lúc lâu, nói: “Không phải tôi không đồng ý, bằng hữu Trường đạo huynh giới thiệu đến, tôi khẳng định tin được, chỉ là thi thể kia không tầm thường, nhỡ đâu xảy ra sai sót, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi…”

| Tuy Trường đạo trưởng đem Diệp Thiếu Dương khen ba hoa chích choè, nhưng lúc trước Diệp Thiếu Dương làm phép, lão dù sao cũng không ở hiện trường, chỉ là nghe người khác kể, khẳng định khó có thể hoàn toàn tin tưởng.

Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một điểm này, đề xuất xem một cái nữ thi kia trước. Yêu cầu này đương nhiên không quá phận, Thanh Minh đạo trưởng tự mình dẫn bọn họ đi nghĩa trang.

Ở phía sau căn nhà Thanh Minh đạo trưởng ở lại, có một hàng dài phòng xá giản dị dựng từ gỗ, cửa sổ rất nhiều, trên cửa dán vài tấm linh phù, Diệp Thiếu Dương biết nơi này nhất định chính là nghĩa trang.

Những cái cửa sổ kia bên trên, là vì thông gió, bởi vì phàm là nơi nhiều thi thể thi khí sẽ nồng đậm. Nếu thông gió không tốt, thi khí khó có thể tan đi, thời gian dài sẽ dễ dàng thi biến, cho nên từ xưa đến nay, nghĩa trang đều xây dựng cực kỳ rộng rãi, cửa sổ nhiều, gió thổi qua có thể mang đi thi khí bên trong, sau đó hòa tan ở trong không khí.

Thanh Minh đạo trưởng đi qua đẩy cửa ra, mời đám người Diệp Thiếu Dương đi vào.

Diệp Thiếu Dương thấy Thúy Vân sắc mặt khẩn trương, vì thế bảo cô ở bên ngoài chờ, mình và Thanh Minh đạo trưởng với Trương đạo trưởng cùng nhau đi vào, nhìn qua, căn phòng to lớn trống rỗng, trên đất trải một tầng chiếu, sáu bảy thi thể nằm bên trên. Ở chính giữa phòng bày một cái lư hương, đốt hương khu thi, dùng để khu trừ thi khí trong phòng.

Diệp Thiếu Dương vừa muốn đi vào trong, Thanh Minh đạo trưởng nhẹ nhàng giữ hắn, cười nói: “Diệp thiên sự đạo pháp cao thâm, có thể tìm được một nữ thi đó ở đâu không?”

Tới kiểm tra ta rồi?

Diệp Thiếu Dương cười cười, cũng chưa lên tiếng, quay đầu nhìn lại, các thi thể kia đều nằm thẳng tắp, trên người đắp vải vàng, ngay cả nam nữ cũng không phân biệt rõ. Lập tức từ trong ba lô lấy ra la bàn âm dương, lấy cương khí kích hoạt, kích thích vài cái, kim đồng hồ lập tức chỉ về phía một phương hướng.

Diệp Thiếu Dương đi đến phía trước một thi thể không chút do dự xốc lên vải vàng trên thân thi thể thi thể phía dưới dáng người linh lung, mấu chốt là có ngực, vừa thấy liền biết là nữ, trên mặt dán một tấm linh phù.

Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng Thanh Minh đạo trưởng đi theo cười cười, nói: “Có phải cô ấy hay không?”

Thanh Minh đạo trưởng vẻ mặt giật mình, nhìn nhìn Trương đạo trưởng, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, nhíu mày hỏi: “Tôi dùng Định Thị Phù định cô ta, thi khí cũng không tiết ra ngoài, cậu là làm sao kiểm tra thực hu là cô ta?”

“Cái này có gì, bất cứ linh phụ nào, cũng không có khả năng đem khí tức hoàn toàn phong ấn, chung quy sẽ có sự tiết ra, chỉ là khác biệt nhiều cùng ít. Chỉ cần có tiết lộ, thì nhất định sẽ bị kiểm tra đo lường được.”

Thanh Minh đạo trưởng nói: “Thi khí mỏng manh như vậy, sao cậu kiểm tra đo lường được?”

“Đối với pháp thuật Mao Son mà nói, không có khí tức không kiểm tra đo lường được.” Diệp Thiếu Dương bình tĩnh trả lời.

Thanh Minh đạo trưởng còn đang ngày người, Trương đạo trưởng cười tiến lên vỗ bờ vai của lão, nói: “Tôi đã nói mà, vị Diệp lão đệ này của tôi, là Mao Son thiên sư chính tông. Tuy bởi vì bị thương thực lực giảm mạnh, nhưng pháp thuật vẫn cao thâm.”

Thanh Minh đạo trưởng chậm rãi gật đầu, hướng Diệp Thiếu Dương ôm quyền, mỉm cười nói: “Diệp thiên sư mời nhìn xem thi thể này.”

Diệp Thiếu Dương ngồi xổm trước mặt nữ thi, lật lên linh phù trên mặt nữ thi, liếc một cái, nhất thời hơi kinh ngạc: Lúc trước có linh phù chống đỡ, còn nhìn không ra cái gì, bây giờ cởi bỏ linh phù, Diệp Thiếu Dương mới phát hiện, nữ thi này thật là… đẹp tới mức không bình thường.

Nói không bình thường, là vì phàm là người, lúc còn sống mặc kệ ưa nhìn nữa, ở sau khi tử vong, cũng nhất định sẽ trở nên khó coi, cơ bắp cứng ngắc là một mặt, chủ yếu còn là linh hồn xuất khiếu, hồn lực dần dần tan đi, đây là nguyên nhân vì sao thi thể nhìn qua luôn lạnh như băng thiếu linh khí.

Mà thi thể trước mắt này, sắc mặt sống động như còn sống, giống hệt người sống, nhìn qua tựa như một người đang ngủ say, như một giây tiếp theo sẽ tỉnh lại.

“Không phải sát sao, tại sao có thể như vậy!” Trương đạo trưởng cũng là lần đầu tiên chính mắt nhìn thấy nữ thi này, kinh ngạc nói.

Thanh Minh đạo trưởng thở dài nói: “Tôi thời điểm lần trước nói với ông, cũng không biết là như thế này, cho rằng chỉ là hình thi hóa sát bình thường, mấy ngày nay càng thêm không bình thường. Diệp thiên sư vừa lúc nhìn xem, đây là tà vật gì.”

Diệp Thiếu Dương đặt một tay ở trên trán nữ thi, cảm giác được làn da nữ thì vẫn có co dãn, chỉ là không có nhiệt độ. Đem ngón cái đặt trên trán nữ thi, dùng cường khí cảm giác một phen, trong cơ thể nữ thi tất cả đều là sát khí, loại sát khí này, là thi khí và oán khí hỗn hợp, hình thành một loại khí tức càng thêm tà tính.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi