MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Không có đường khác có thể đi. Tuy nhiên, trong lòng cô vạn phần luyến tiếc, nhưng lý trí nói cho cô, đây đã là kết quả tốt nhất.

Mình đã chết, Diệp Thiếu Dương tuy sẽ thống khổ một đoạn thời gian, nhưng cũng không cần bảo hộ mình nữa, tất cả phiền toái giải quyết dễ dàng.

Hiện tại, cô chỉ là rất hối hận lúc trước không ở lại bên Diệp Thiếu Dương nhiều thời gian hơn, nhưng nghĩ đến như vậy thời điểm Diệp Thiếu Dương tương lại quên mình, hẳn là thời gian cũng sẽ ngắn đi một chút, trong lòng cũng cảm thấy một tia vui mừng chua xót.

Hậu Khanh đoán được tính toán trong lòng cô, sắc mặt phát lạnh, sau đó thở dài, nói: “Tôi sẽ không giết cô, có tôi ở đây, bất luận kẻ nào cũng không giết được cô, cô ở lại cho khỏe, một thời gian nữa tôi lại đến.”

Nói xong, hắn dứt khoát đi ra khỏi động phủ.

Nhuế Lãnh Ngọc ngồi bệt trên mặt đất, cảm xúc bùng nổ, khóc thành lệ nhân.

Tất cả cái này, tất cả tất cả, Diệp Thiếu Dương không biết. Hắn còn đang phấn đấu vì thực hiện ý nghĩ trong lòng. Hiện tại, hắn đang đuổi thay.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương, mỗi ngày buổi tối đi đường, ban ngày vào ở khách sạn đuổi thay ven đường. Bởi vì nghĩa trang công cộng thường xuyên đuổi thay, mặc kệ là hướng đông tây nam bắc đều có mấy con đường thường đi, tính sẵn cước trình, sẽ liên hệ một ít son dân, mở loại khách sạn đuổi thây nọ tương tự Tương Tây, có nơi không có người, sẽ dựng một cái am, dùng để đặt thi

thể cùng nghỉ chân, tóm lại nhất định không thể để thi thể bại lộ dưới ánh mặt trời thời gian dài. Đuổi thây ba ngày đầu, tất cả đều rất thuận lợi, có Trần Tam lái xe lâu năm này dẫn đường, Diệp Thiếu Dương không thi, phối hợp phi thường tốt. Thúy Vân đi theo bên người Diệp Thiếu Dương, mới đầu buổi tối lúc đi đường đêm sẽ có chút sợ, sau cũng thành quen, làm một nông phụ trường kỳ làm việc nhà nông. Như chính cô nói, thể lực của cô cũng không có vấn đề gì. Duy nhất bất tiện là đi vệ sinh trên đường, Thúy Vân ban đầu có chút không dám một mình đi trong bụi cỏ, về sau thật sự nhịn không được, đành phải cầm linh phù Diệp Thiếu Dương cho, đi vào bụi cỏ đi vệ sinh. Chậm rãi cũng quen.

Trần Tam đánh giá, nếu một đường thuận lợi, còn có ba bốn ngày lộ trình, có thể đi đến mục tiêu, nhưng ở ngày thứ tư, chuyện làm bọn họ không muốn nhìn thấy nhất vẫn đã xảy ra.

Hôm nay lúc gần sáng, bọn họ đuổi tới một chỗ am nghĩa trang dựng ở trên đường, ở lại, tính ở đây một ngày, buổi tối lại lên đường.

Diệp Thiếu Dương đem thi thể đuổi hết tới mẻ trong cửa am, dựng thẳng thành một hàng đúng, sau đó ba người ra ngoài ngủ.

Đi đường một đêm, ba người vốn đều rất mệt, kết quả ngủ không bao lâu, thì bị tiếng mưa rơi ào ào đánh thức

Trời mưa rất lớn, mưa rền gió dữ, cảm giác hầu như đem am thổi sập. Ba người đành phải đem bồ đoàn dời về phía bên trong am, cách những thi thể kia gần một chút. Vốn bởi vì loại mưa to này không kéo dài được quá lâu, không ngờ mưa mãi đến buổi chiều, tuy thế mưa nhỏ đi, nhưng còn chưa tạnh.

Không có cách nào cả, ba người đành phải ở lại trong am, dùng bếp đất thô sơ trong am làm cơm, sau khi ăn xong ngồi suông nói chuyện phiếm, hy vọng mưa sớm tạnh một chút, như vậy buổi tối đi đường, mặt đất có thể hơi khô ráo, bằng không người còn tốt, có rất nhiều nơi thi thể không dễ đi.

Sau khi mưa, sắc trời chuyển lạnh, ba người tìm ra quần áo hơi dày, ngồi ở trong am ngắm mưa.

“Diệp tiên sinh, tôi nghe nói Mao Sơn các cậu luôn luôn chia ra nam bắc nhị tông?” Trần Tam lấy ra một ống thuốc lá, ngồi ở trên bồ đoàn hút “Soạt soạt, bắt đầu nói chuyện phiếm với Diệp Thiếu Dương, nói hồi lâu, phát hiện Diệp Thiếu Dương không nói một lời, vẻ mặt ngưng trọng, nhìn chằm chằm bên ngoài ngây người, không khỏi nói: “Diệp tiên sinh, đây là làm sao vậy?”

“Có cái gì đó.” Hai mắt Diệp Thiếu Dương gắt gao tuần tra ở trong núi rừng đối diện.

“Cái gì vậy!” Trần Tam vội vàng đứng dậy, hướng ra phía ngoài nhìn một vòng, kết quả cái gì cũng không thấy.

“Thứ dơ bẩn.” Diệp Thiếu Dương phun ra ba chữ.

“A” Trần Tam hít ngược khí lạnh, lại nhìn một vòng, vẫn là cái gì cũng chưa phát hiện, cũng bị dọa tụt cả đầu lưỡi. “Thế nào rồi, nơi nào có, sao tôi không thấy?”

“Tôi cũng không nhìn thấy, nhưng tôi cảm giác được, ngay tại chung quanh.”

Trần Tam nghe hắn nói như vậy, lập tức hoảng hốt, đuổi thấy sợ nhất gặp phải cô hồn dã quỷ các thứ, bởi vì hiện tại thị thể thuộc loại có thân thể mà không có hồn, đối với các cô hồn dã quỷ kia mà nói, vừa lúc là một vật chứa, một khi mượn xác hoàn hồn, tu luyện có thêm rất nhiều chỗ tốt. Vùng hoang vu dã ngoại, cô hồn dã quỷ các thứ khẳng định là sẽ có, nhưng linh phù thợ đuổi thay dán ở trên thi thể, sẽ che giấu đại bộ phận thi khí, miễn cho bị những cô hồn dã quỷ kia phát hiện, nếu thật sự gặp, đành phải đuổi đi, thật sự đuổi không được, cũng chỉ đành đấu pháp.

Lúc này đâu chính là thủ đoạn của hai bên.

Trần Tam nghe thấy Diệp Thiếu Dương nói phụ cận có quỷ, lập tức to đầu. Dù sao ở trong mấy thi thể bọn họ đuổi, có một thi thể khác thường, một khi có quỷ hồn nhập vào, dẫn tới thị biến mà nói… Nhân Hình Sát cũng không phải dễ chơi.

Chỉ thấy hắn từ trong ba lô lấy ra một cái trống da nhỏ, đi đến trước am, vừa đánh trống trong miệng vừa lấy giọng ngâm nga hát lên: “Sông lớn có nước sông nhỏ đầy, sông lớn không nước sông nhỏ cạn, nước lên thuyền lên đường xá thuận, dựa hết gió tây đem buồm thổi căng. Hò dô, có câu là có tiền có thể sai khiến ma quỷ, đừng nhường đường lòng người khó xử, tổ tiên nhà ta ăn công lương, bát lộ thần tiên đều có duyên, làm người thành quỷ lưu một đường, non xanh nước biếc dễ gặp nhau… Ai, non xanh nước biếc dễ gặp nhau…”

Trần Tam sau khi hát xong, từ trong phòng lấy ra cái chậu, lấy ra một bó to tiền giấy chuẩn bị sẵn, bắt đầu đốt ở trong chậu.

Thúy Vân rúc ở phía sau Diệp Thiếu Dương, vốn nghe ma quỷ quấy phá, cô đã hoàn toàn bị dọa ngây người, nghe xong Trần Tam vừa hát lẫn gào, dần dần cũng bị hấp dẫn, tò mò đánh giá hắn, có một loại cảm giác muốn nghe hắn tiếp tục hát.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng ngạc nhiên, nhưng không có thời gian hỏi nhiều, tiếp tục cảm giác chung quanh, đã không còn loại cảm giác bị tà vật rình coi đó. Chẳng lẽ Trần Tam hát một đoạn này nổi lên tác dụng?

“Hình như là đi rồi, chúng ta cảnh giác một chút.” Diệp Thiếu Dương nói.

Trần Tam cười hắc hắc nói: “Nhắm chừng là cô hồn dã quỷ qua đường, bị giọng của tôi dọa đi rồi.”

“Hát vậy là chiêu số gì, sao tôi chưa từng nghe qua?” Nguy cơ giải trừ, lòng hiếu kỳ của Diệp Thiếu Dương cũng dâng lên.

Trần ba đạo: “Đây là An Hồn Ca thợ đuổi thây hát, là hát cho cô hồn dã quỳ nghe, tiên lễ hậu binh, để đối phương suy nghĩ một chút thực lực của mình, bình thường chỉ cần không phải ác quỷ thật sự, đều sẽ cầm tiền giấy chạy lấy người.”

“An Hồn Ca gì đó là các anh tự mình phát minh?”

“Sao có thể, tôi cũng là nhìn quả bầu mà vẽ ra gáo, học người khác, tôi nghe nói xuất xứ sớm nhất của An Hồn Ca này, là đám Tát Mãn kia ở Đông Bắc nhảy đại thần hát, bị thợ đuổi thây học được, sửa lại từ, trở thành bài này tôi vừa hát.”

Tát Mãn, là một loại vụ giáo gần đây lưu hành trong người Mãn Đông Bắc, Diệp Thiếu Dương là đại khái từng nghe nói, nghe nói Tát Mãn khởi nguyên so với đạo phật nhị tông còn sớm hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi