MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Từ Phúc hướng trước mặt hắn đi một bước, chậm rãi kể về kế hoạch của chính mình…

Sau nửa canh giờ, ba bóng người ở trong một mảng Quỷ Vực hoang vu đi nhanh qua, hướng tới âm ty. Chính là Đạo Phong cùng Từ Phúc.

Từ Phúc đưa ra cho Đạo Phong một cái điều kiện không thể từ chối, Đạo Phong cuối cùng quyết định, giúp hắn cướp ngục cứu Bạch Khởi.

Làm như vậy, mặc kệ cuối cùng có thành công hay không, Đạo Phong đều biết, chuyện này chắc chắn chấn động toàn bộ âm ty, vốn giữa hắn cùng với âm ty vẫn duy trì một loại cân bằng vi diệu, rất nhiều người của âm ty đều muốn bắt hắn, trải qua chuyện này, hắn sẽ triệt để đắc tội âm ty, cho dù trong âm ty có người muốn bảo vệ hắn, cũng không bảo vệ được.

Nhưng, hắn phải làm như vậy.

Vốn hắn muốn tìm mấy trợ thủ, nhưng Từ Phúc cho rằng người đi cùng phải đủ cường đại, nếu không chỉ có thể trở thành trói buộc, bởi vì cướp ngục loại chuyện này, cần ra tay bất ngờ, như chớp giật. Nếu không một khi gây ra động tĩnh, khiến âm ty có cơ hội tập kết binh lực, cho dù là hắn và Từ Phúc, cũng tuyệt đối không làm được toàn thân mà lui.

Ở trong toàn bộ Phong Chi cốc, phù hợp yêu cầu nhất thật ra là Dương Cung Tử, nhưng Dương Cung Tử gần đây đang độ kiếp tu hành, không thể xuất quan, vì thế Đạo Phong gọi Kiến Văn Đế, về phần Tiểu Mã cùng Tân Phong đám người, thực lực còn hơi thiếu chút nữa, thực lực của Kiến Văn Đế thật ra không sai biệt lắm với bọn họ, nhưng hắn có Ngư Trường Kiểm trong tay, thêm vài phần thực lực.

Kiến Văn Để không biết chi tiết, đối với cướp ngục loại chuyện này đương nhiên là không ủng hộ, nhưng đã là Đạo Phong bảo hắn đến, hắn đương nhiên không thể từ chối.

Ba người đi nhanh cả quãng đường, đến dưới Phong Đô thành, xa xa trực tiếp vận dụng tu vi lao qua, đem binh sĩ thủ thành dùng kết giới pháp lực phong ấn hết, không đánh mà thắng, trực tiếp lao vào Phong Đô thành, đến thắng Uổng Tử thành.

Chờ sau khi bọn họ rời khỏi, kết giới mới giải trừ, các binh sĩ kia ai cũng mềm nhũn ngã trên mặt đất, nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì. Qua một lúc lâu, mới có một âm binh lắp bắp kêu lên: “Có, có người xông vào trong thành!”

Quỷ tướng phục hồi tinh thần, bị dọa hồn bất phụ thể, lập tức ra lệnh đóng cửa thành, sau đó phi ngựa thông báo tuần phòng tin báo lên từng cấp bậc một…

m ty, đã rất lâu chưa từng gặp được có người tự tiện xông vào loại sự tình này. Một lần trước có người tự tiện xông vào Phong Đô thành, còn là Diệp Thiếu Dương…

Uông Tử thành Chiều ngục, tuy ở Uông Tử thành, lại lệ thuộc Sâm La điện quản hạt, gọi là Chiêu ngục, có ý tứ sửa lại án xử sai giải tội, tuy có thể ở nơi này, cơ bản đều là ác quỷ hung đồ, nhưng âm ty vẫn hy vọng trong những người này có thể có một bộ phận là bị oan uổng, tương lai thẩm tra tất cả, sửa lại án xử sai giải tội cho bọn họ, cho nên có một tầng ngụ ý như vậy.

Chiều ngục không phải địa ngục. Nếu so sánh nhân gian mà nói, địa ngục giống như là ngục giam nhân gian, đám quỷ yêu tà linh bị nhốt định luận phán định có tội, sẽ bị đưa hướng địa ngục chịu phạt, nhưng có một số còn chưa thẩm tra rõ ràng, phải nhốt ở trong Chiều ngục, thuận tiện Sâm La điện để hình thẩm vấn, chỗ này giống như trại tạm giam của nhân gian.

Nguyên thần của Bạch Khởi, nhốt ở trong Chiêu ngục này.

Chiêu ngục lệ thuộc Sâm La điện, tự nhiên cũng do Sâm La điện phụ trách trông giữ, nó ở một góc của Uổng Tử thành, nhìn từ bên ngoài chính là một phòng xá bình thường, trong đó lại bao quát

vạn tượng, ở trong chứa càn khôn, chỉ có đi vào mới biết được. dâm La điện có một đám binh sĩ, trường kỳ đóng quân ở bên ngoài Chiêu ngục, trấn thủ nơi đây, người phụ trách lại giống với Luân Hồi ti, là do Vô Lượng giới Pháp Quyết tự “điều tạm” tới hai vị tôn giả: Khai Đạo cùng Minh Pháp. Hai vị này trước đó cũng không thường trú ở âm ty, Diệp Thiếu Dương lúc trước tự tiện vào Luân Hồi ti, từng đánh với bọn họ một trận, sau Pháp Quyết tự và âm ty đàm phán, bởi vì một số duyên cớ, hai vị tôn giả vào

Chiều ngục, trấn thủ nơi này.

Chiều ngục đề phòng nghiêm ngặt, chưa từng xảy ra chuyện gì, bởi vậy hai vị tôn giả bình thường đều rất thanh nhàn, trừ ngồi thiền tu hành, thì cùng nhau uống trà chơi cờ.

Lúc này, hai người đang ở trong Chiêu ngục chơi cờ, vừa tán gẫu một số lời đồn về tam giới.

“Nhị sư huynh, người nói trận chiến Thanh Minh Giới này, cuối cùng ai có thể thủ thắng?” Khai Đạo tôn giả tay cầm một quân cờ, nói.

Minh Pháp tôn giả nói: “Lấy ý kiến của ta, nếu không có ngoại lực quấy nhiễu, cuối cùng hai bên cũng chỉ có thể hóa giải can qua, chia lãnh địa mà trị.”

“Vì sao như thế?”

“Chiến tuyến quá dài, ai cũng không cách nào áp đảo ai, cuối cùng vì hai bên phát triển, cũng chỉ có thể đều lui một bước, đình chiến chia ra mà trị. Nhưng, cái này cũng phải xem các thế lực cân bằng như thế nào.”

Khai Đạo tôn giả buông một quân cờ, nói: “ Âm ty tự nhiên là ủng hộ liên minh Không Giới, nếu Thái m son và Thị tộc liên hợp, vậy lại là không biết kết quả.”.

Minh Pháp tôn giả nói: “Nếu Thị tộc thắng, tất nhiên thiên hạ vây công, nếu Thị tộc thua, tất nhiên nghiêng về phía Thái Âm sơn.”

Khai Đạo tôn giả nói: “Sư huynh, trận chiến Không Giới, các phương thế lực đều rục rịch, Pháp Quyết tự ta vì sao vẫn mãi không có động tĩnh? Thật sự khiến người ta rất khó hiểu.”

Minh Pháp tôn giả nói: “Không thể vọng ngôn, Bồ Tát tự có mưu tính, sao có thể đến lượt chúng ta quan tâm, bảo vệ tốt Chiều ngục này là được.”

Khai Đạo tôn giả lắc lắc đầu, cười nói: “Chiêu ngục này, ngàn năm như một ngày, có cái gì thủ hay không thủ, không lẽ còn có người dám đến cướp ngục hay sao?”

Trong tay Minh Pháp tôn giả mang theo một quân cờ, vừa muốn đặt ở trên bàn cờ, đột nhiên một dòng chảy hồn loạn từ một tầng của Chiều ngục lao lên, đem bàn cờ đánh tan, quân cờ ào ào rơi đầy đất.

Hai người cả kinh, nhìn nhau, đúng lúc này, một ngân giáp quỷ võ sĩ hoang mang hốt hoảng xông lên cầu thang, chắp tay nói: “Hai vị tôn giả, có người đến cướp ngục!”

“Cái gì!” Ngón tay Minh Pháp tôn giả run lên, quân cờ rơi trên mặt đất.

“Cướp ngục, sao có thể có loại chuyện này!” Khai Đạo tôn giả kinh hãi nhảy dựng lên.

“Là thật, bọn họ.” Lời còn chưa dứt, từ bên dưới bốc lên một luồng khí tím, trực tiếp đem ngân giáp quỷ võ sĩ đánh bay, xoáy tụ khí tím xoay tròn đáp xuống đất, hóa thành hình người, là một bóng người.

Hai vị tôn giả còn chưa thấy rõ là ai, đối phương duỗi tay ra năm luồng khí tím ập tới, ý đồ vây khốn bọn họ.

Hai vị tôn giả đã là tôn giả, tu vi đã tới hóa cảnh, tuy bối rối, nhưng cũng lập tức phục hồi tinh thần lại, đều tự tế ra pháp khí, nâng đỡ khí tím, một khi va chạm, sinh ra một làn dư âm rất mạnh, đem hai bên đều đánh văng ra, đều tự lui về phía sau.

“Ngũ Triều Nguyên Khí!!” Khai Đạo tôn giả cả kinh, chăm chú nhìn lại, lại là có chút quen mặt.

“Đạo Phong!” Minh Pháp tôn giả lại hô lên trước, “Sao là người! Người lớn mật như vậy, Chiều ngục làm cái gì!”

Đạo Phong cũng không lên tiếng, chuyện tới bây giờ, căn bản không có gì để nói, sẽ chỉ lãng phí thời gian. Tay áo Đạo Phong run lên, đem Đả Thần Tiên mò vào trong tay, hướng hai người đánh tới.

Lúc này, Từ Phúc và Kiến Văn Đế cũng lao lên, lấy ba đánh hai, bắt đầu đại chiến.

Nhưng trong Chiều ngục, tự nhiên không có khả năng chỉ có hai vị tôn giả, sau khi nghe được động tĩnh, từ sâu trong Chiều ngục, không ngừng có binh sĩ nghe thấy động tĩnh trào tới, ở sau khi nhìn thấy trường hợp trước mắt, cũng đều chấn kinh trong nháy mắt, sau đó gia nhập chiến đấu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi