MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Hiên Viên Kiếm, là một món pháp khí trong truyền thuyết Hiên Viên thị nắm giữ, lấy thị tộc làm tên, lời đồn trận chiến thượng cổ năm đó, hoàng đế chính là dựa vào thanh kiếm này chém giết Xi Vưu. Đương nhiên, tất cả có liên quan Hiên Viên Kiếm, và trận chiến thượng cổ giống nhau, đều là truyền thuyết.

Nhưng cái tên Hiên Viên Kiếm, thật sự tồn tại trong điển tịch của các đại môn phái.

Vô thượng pháp khí của đoạn quang.

Trương Vô Sinh trầm ngâm một phen, nói: “Hiên Viên Kiếm là một trong những trấn sơn chi bảo của Hiên Viên sơn, vì sao nguyện ý lấy ra tặng người?

Vương Đạo Kiến nghe thấy lời này, nói: “Nghĩ cũng biết, Hiên Viên thị có nắm chắc người được chọn ra cuối cùng là một trong mấy đệ tử kia của Tinh Nguyệt Nô, đem Hiên Viên Kiếm cho hắn, tương đương tay trái đổi đến tay phải, còn kiếm được cái thanh danh tốt. Hừ hừ, tính toán không tệ.”

Ở trong một trận chiến Huyền Không quan, Vương Đạo Kiến phi thường nhảy nhót, đối nghịch với thầy trò ba người bọn họ, nhưng dù sao cũng là trái phải rõ ràng, mặc dù có chút tâm cơ, làm trong lòng người ta khó chịu, nhưng ở trên vấn đề đối mặt pháp thuật công hội, hắn vẫn đứng ở trên lập trường của đại chúng, lập tức nhìn Ngọc Cơ Tử hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta nói chuyện pháp thuật công hội, người đi xen vào lung tung làm gì, cho ngươi chỗ tốt gì rồi?”

“Ta..” Ngọc Cơ Tử nói không ra lời.

Vương Đạo Kiền nói: “Nói thật, ta cùng Đạo Phong, và Diệp Thiếu Dương, đều không hợp nhau, nhưng ta tuyệt đối sẽ không vì ân oán cá nhân đi bán đúng giới pháp thuật… Nơi này không có ai

giúp người nói chuyện, cũng không có ai ngăn được gã đó, ngươi. Tự cầu nhiều phúc đi.” Vương Đạo Kiến nói xong, người khác cũng đều quay đầu đi, không để ý tới Ngọc Cơ Tử.

Ánh mắt Ngọc Cơ Tử từ trên mặt mọi người quét qua, đột nhiên thấy được Từ Tâm sư thái, vừa kêu một tiếng, Từ Tâm sư thái liền lớn tiếng nói: “Ngọc Cơ Tử ngươi đừng nói lung tung, ta chỉ đáp ứng người cùng nhau đối phó Mao Son, ta không cấu kết với pháp thuật công hội, loại sự tình này bần ni ta không làm ra được!”

Ngọc Cơ Từ ngày ra một lúc lâu, nghiến răng, “Tốt tốt tốt, các ngươi đều là chính nhân quân tử, chỉ một mình ta là tiểu nhân, đến đi, Đạo Phong, muốn thế nào người tới đi! Tu sĩ chúng ta, sợ gì chiến một trận!”

“Lời này từ trong miệng người nói ra, thật sự vũ nhục câu này.”

Đạo Phong hướng hắn đi từng bước.

Bộ dáng thấy chết không sờn trên mặt Ngọc Cơ Tử cũng không giữ được quá lâu, cuối cùng vẫn nhụt chí, hỏi: “Ngươi vừa nói muốn chết thế nào, muốn sống lại là thế nào?”

Lời vừa nói ra, trên mặt mấy vị tông sư phía sau lại xuất hiện vẻ mặt trào phúng và buồn cười, Đạo Phong lại không bất ngờ một chút nào, hẳn sớm đã biết Ngọc Cơ Tử tham sống sợ chết, nếu không, trong một trận chiến đó

Huyền Không quan, gã cũng sẽ không sớm chạy trốn, sau đó ẩn núp lâu như vậy.

“Muốn chết, thì chiến một trận, muốn sống, ngươi cả đời không được bước vào Mao Sơn một bước, nếu không ta nhất định giết người.”

Một tảng đá trong lòng Ngọc Cơ Tử rơi xuống, thở phào một tiếng, vừa muốn nói mấy lời hung hăng như “Non xanh nước biếc”, đầu Đạo Phong cũng không quay lại nói: “Ngươi muốn đi thì đi, nói thêm một chữ, nghe rõ, một chữ, ta lập tức cho người máu tươi năm bước!”

Ngọc Cơ Từ ngày ra tại chỗ, miệng mở ra, sau đó… Thế mà thật sự một chữ cũng chưa nói, nghiến răng, hướng Đạo Phong gật gật đầu, đi về phía dưới núi.

Bóng lưng hắn rất chật vật, trong lòng một mảng thất vọng, hắn vốn muốn mượn lực lượng các đại môn phái, bức bách Diệp Thiếu Dương mất đi danh phận chưởng giáo Mao Sơn, lại mượn dùng pháp thuật công hội cho Mao Son một sự khó chịu thật lớn, kết quả… Không ngờ Đạo Phong tên điên này đến đây, càng không ngờ Đạo Phong thế mà lại dám giết Duyệt Nhiên… Thất bại thảm hại.

Có lẽ, tất cả chỉ có gửi hy vọng vào Long Hoa hội không lâu sau, cơ hội vẫn là có, dù sao thân phận Đạo Phong, không có tư cách tham gia Long Hoa hội, hơn nữa hắn đã kết thù với pháp thuật công hội, Tinh Nguyệt Nô không có khả năng buông tha hắn.

Phong chi cốc của Đạo Phong ở Quỷ Vực, không có khả năng mở đến nhân gian, chỉ dựa vào một mình hắn, làm sao có thể đối kháng pháp thuật công hội?

Nghĩ đến những điều này, Tử trong lòng Ngọc Cơ lại có một chút an ủi, Đạo Phong, chờ xem…

Ngọc Cơ Tử đi rồi, Đạo Phong quay đầu nhìn một đám tông sư bọn Trương Vô Sinh, nói: “Việc hôm nay, là một mình ta tạo thành, không quan hệ với Mao Sơn, các vị có chuyện gì tiếp tục trao đổi. Tiểu Tô, để chiêu đãi chư vị khách nhân cho tốt, phải chu đáo, nhưng nếu có ai quấy rối giống Ngọc Cơ Tử, lập tức tìm ta.”

Đạo Phong nói xong, cho gã một ngọc phù, chỉ cần dùng pháp lực kích hoạt, mình lập tức có thể cảm ứng được.

Tô Khâm Chương tay cầm ngọc phù, vui vẻ cười lên, “Đại sư huynh, có huynh đệ cái gì cũng không sợ nữa.”

Đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, hỏi: “Đại sư huynh, huynh làm sao biết hôm nay trên núi có việc?”

Đạo Phong chưa trả lời, dặn gã vài câu, xoay người muốn đi. Trương Vô Sinh tiến lên một bước, nói: “Đạo Phong, sư thúc ta tìm người có chút việc, bảo ta thông báo ngươi, vốn ta còn đang suy nghĩ không biết đi đâu tìm người, nào ngờ ở đây gặp được người, người rảnh rỗi tốt nhất đi gặp lão nhân gia một lần.”

Sư thúc của hắn, tự nhiên chính là Đạo Uyên chân nhân.

Đạo Phong khẽ nhíu mày: “Tìm ta có chuyện gì?”

“Chỉ nói là có liên quan với Thiếu Dương, cụ thể chuyện gì, ngay cả ta cũng chưa nói cho.”

Trong lòng Đạo Phong khẽ động, gật gật đầu, đem Tô Khâm Chương gọi tới một bên, dặn dò vài câu, lập tức rời khỏi.

Các tông sư bọn Trương Vô Sinh một lần nữa trở lại đại điện, ngồi xuống uống vài chén trà, cũng liền cùng nhau rời đi. Tô Khâm Chương cung kính tiến bọn họ rời khỏi.

Các tông sư này, rất nhiều đều đã cao tuổi, bình thường đều tự thanh tu, ngay cả chuyện của môn phái cũng rất ít hỏi đến lần này cùng nhau xuống núi, đến Mao Son gặp mặt, nhìn như gấp gáp, nhưng trên căn bản vẫn là vì Không Giới gần đây náo động, làm các đại môn phái nhân gian đều có một loại cảm giác nguy cơ thật sâu, sợ trận chiến tranh này lan đến nhân gian.

Bởi vậy, đám lão gia hỏa trường kỳ không đi lại này mới gom lại cùng nhau, lên Mao Son thật ra là thứ yếu, chủ yếu là gặp mặt, thảo luận một phen, thứ hai cũng thương lượng biện pháp đối phó pháp thuật công hội.

Giới pháp thuật nhân gian không có thiên kiến bè phái, chống lại pháp thuật công hội, chỉ là không muốn để Hiện Viên thị đến khống chế nhân gian. Ở trong mắt bọn họ, Hiên Viên thị là dị tộc, một khi để bọn họ nắm giữ nhân gian, ai cũng không biết tương lai sẽ phát triển trở thành bộ dáng gì.

Giới pháp thuật nhân gian, cùng xã hội người thường tạo thành vẫn luôn bảo trì cân bằng, rất có khả năng bị đánh vỡ, mà các đại môn phái đều có một loại đảm đương cùng sứ mệnh, chính là duy trì bảo vệ loại cân bằng này.

“Tinh Nguyệt Nô mấy trăm năm trước đã bắt đầu thu đệ tử, có nghe nói đã chứng đạo, gần đây thu một đám đệ tử này, chính là bảy đứa trẻ này, lần này Long Hoa hội, pháp thuật công hội tất nhiên ra tay, nâng đỡ bọn hắn thượng vị!” Trên đường xuống núi, đoàn người bắt đầu thảo luận, Trương Vô Sinh nói.

Tĩnh Tuệ sư thái nói: “Bảy người này… Hiện tại hẳn là sáu người rồi.”

Đoàn người nhớ tới một màn lúc trước Đạo Phong chém giết Duyệt Nhiên, đều có chút hết hồn. Trương Vô Sinh lẩm bẩm: “Tinh Nguyệt Nô tốn mười mấy năm thời gian bồi dưỡng đệ tử, bị Đạo Phong giết, cô ta tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, giữa pháp thuật công hội cùng Phong chi cốc, sợ sẽ bùng nổ một hồi tranh đấu.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi