MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn quỷ dị này, trong lòng kinh hãi, chỉ là ôm chặt hai chân Diệu Tâm, cảm giác được thân thể của cô cũng đang run nhè nhẹ.

Theo càng nhiều da mặt bị xé rách, màu đen trên mặt cả thị thể giàn giụa, sau đó thi thể lắc đầu, một màn càng thêm quỷ dị đã xảy ra: giống như ve lột xác, từ trong da mặt thấy khô xé ra bò ra các lọn tóc dài màu đen, theo tóc không ngừng trào ra, Diệp Thiếu Dương mới phát hiện, đây lại là một cái đầu người.

Cái đầu này cứng rắn từ trong thân thể thi thể chen ra, trên mặt thấy khô đầy màu đen, nhưng thế mà chưa lây dính đến trên cái đầu này một giọt nào, khuôn mặt trắng nõn, không dính một hạt bụi. Sau khi đầu ra, chính là cổ, sau đó là bả vai… Bởi vì bả vai tương đối rộng, không thể từ trong óc ép ra, trực tiếp đem lồng ngực thân thể chen nổ, máu đen Phốc một tiếng phun trào ra.

Cái này mẹ kiếp là cái gì!

Diệp Thiếu Dương mở ra Thiên Nhãn nhìn qua, có thể nhìn thấy thi thể nói rõ thân thể này không phải biến ảo ra. Cương thi?

Từ trong vài luyện thi bò ra. Diệp Thiếu Dương cảm thấy, tuyệt đối sẽ không là cương thi đơn giản như vậy.

Da mặt Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái, hướng sợi chỉ đỏ dạng lưới nhìn lại, chỉ thiếu một chút, là có thể đem phong ấn chữa trị.

Diệu Tâm tuy vẫn chưa mở miệng, nhưng cũng chú ý đến tình huống quỷ dị đang xảy ra phía dưới, mắt thấy nữ tử kia từng chút một đứng dậy, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, nhưng động tác trên tay đã tăng tốc đến nhanh nhất, chỉ hy vọng xa vời có thể ở trước khi vật không biết là cái gì đi ra đem trận pháp tu bổ xong.

Diệp Thiếu Dương cũng nhìn chằm chằm người từ trong thi thể ép ra: ở sau khi bả vai ép ra, nó giống ngư từ bên dưới chui ra, cả người không dính một chút máu bẩn nào, hơn nữa… không mặc cái gì cả, cứ như vậy trần trụi đứng ở đáy vại luyện thi, cúi đầu, nhìn hai chân mình.

Đây… Còn là nữ!

Dáng người rất tốt, mấu chốt là… Cái gì cũng không mặc, nên nhìn không nên nhìn thấy được hết, Diệp Thiếu Dương ngày ra tại chỗ, ánh mắt từ nửa thân trên của nữ tử này quét xuống, thân thể nữ tử, giống nữ nhân bình thường như đúc, dáng người mẫu, trắng nõn trơn bóng… Hơn nữa quá phận trắng nõn, cảm giác có chút tiếp cận người châu u, rất gầy, đôi chân dài…

Diệp Thiếu Dương có một loại xúc động muốn nuốt nước miếng, âm thầm cảm thán: “Ta đệch…”

Chỉ là nữ tử này tóc rối tung xuống, che khuất mặt, không nhìn thấy dung mạo cô. Diệp Thiếu Dương rất tò mò, nhưng phần tò mò này rất nhanh đã chiếm được đáp án:

Nữ tử ngẩng đầu lên, đem mái tóc vén đến một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương cùng Diệu Tâm.

Diệp Thiếu Dương cũng lập tức đem ánh mắt chuyển qua trên mặt cô ta. Bốn mắt nhìn nhau, Diệp Thiếu Dương ngây người mười giây, sau đó miệng chậm rãi mở lớn, thành hình một chữ O.

Bởi vì lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trên mặt nữ tử, tay trái có chút buông lỏng, Diệu Tâm thiếu chút nữa ngã xuống, lập tức trừng mắt nhìn hắn một cái, “Đem tôi ôm hẳn hoi vào!”

Diệp Thiếu Dương theo bản năng siết chặt cánh tay, ánh mắt vẫn chưa từ trên mặt nữ tử kia dời đi, thẳng đến khi sự chấn động trong lòng đạt tới đỉnh, một cái tên cũng từ trong miệng hắn hô lên: “Tô Mạt!!!”

Nữ tử này, thế mà lại là Tô Mạt.

Đệ tử Huyền Không quan Vô Cực Thiên Sư, sư muội của Lý Hạo Nhiên, Tô Mạt!

Cô ta sao có thể xuất hiện ở nơi này?

“Tô Mạt” nhẹ nhàng nghiêng đầu, đánh giá Diệp Thiếu Dương, sau đó khẽ hé môi đỏ, hỏi: “Tô Mạt là ai?”

Cái này…

Cô ta không phải Tô Mạt?

Diệp Thiếu Dương cẩn thận quan sát một lúc nữa, tuy nói mình cùng Tô Mạt tiếp xúc cũng không sâu, nhưng bộ dáng của cô ta vẫn nhớ rõ, cô nương trước mắt này, bề ngoài giống Tô Mạt như đúc!

Nhưng… Nghĩ đến Ngô Đồng bộ dạng giống Nhuế Lãnh Ngọc, có lẽ, cô ta thật sự không phải Tô Mạt? Nếu không cũng không có khả năng hỏi ngược lại một câu như vậy, Tô Mạt đối với mình khổ đại cừu thâm, nếu thật là nữ nhân điên kia, nhắm chừng gặp mặt mà nói, không nói hai lời đã bắt đầu đánh rồi, cho nên… Trong lòng Diệp Thiếu Dương có chút dao động, vội nói: “Cô thật sự không phải Tô Mạt?

“Tô Mạt nhíu mày nhìn hắn, chưa lên tiếng.

“Vậy cô có quen biết Lý Hạo Nhiên hay không, Thanh Ngưu tổ sư?”

Lúc nói đến Lý Hạo Nhiên, mỹ nữ còn chưa có gì, vừa nghe thấy bốn chữ “Thanh Ngưu tổ sư”, vẻ mặt lập tức biến hóa, vội vàng nói: “Hắn ở đâu?”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, đã quen biết Lý Hạo Nhiên, như vậy cho dù cô ta không phải Tô Mạt, cũng nhất định là có liên hệ nào đó với Tô Mạt, chưa đợi hắn mở miệng.

Mỹ nữ đột nhiên phi thân lên, một đôi tay thế mà bắt được sợi chỉ đỏ vô hình, hai tay dùng sức kéo ra bên ngoài.

Mà lúc này, công tác chữa trị của Diệu Tâm vốn đã sắp hoàn thành, bị cô ta kéo như vậy, một chút cuối cùng căn bản là không khép lại được.

Diệu Tâm nghiến răng, đau khổ chống đỡ, Diệp Thiếu Dương cảm giác được toàn thân cô đều đang run rẩy, cũng biết tình huống khẩn cấp, nhưng mình cái gì cũng không làm được, đành phải dùng sức ôm chặt lấy cô.

Một giây, hai giây, ba giây…

Chỉ chống đỡ ba giây, Diệu Tâm Qe một tiếng phun máu, cùng lúc đó, sợi chỉ đỏ đã bị nữ tử xé xuống toàn bộ, một lực phản chấn từ trong vài luyện thi tuôn ra, đem Diệu Tâm đánh bay ra ngoài, Diệp Thiếu Dương tự nhiên cũng bị đánh bay.

Lực đạo này rất lớn, nếu trực tiếp bay ra, từ chỗ cao mấy mét ngã xuống, hai người nói như thế nào cũng là nhục thân, cho dù không chết cũng phải trọng thương. Cũng may một khắc bị ném ra, tay phải Diệp Thiếu Dương gắt gao túm lấy Cầu Hồn Tác, trong nháy mắt sau, Cầu Hồn Tác bị kéo thẳng, Diệp Thiếu Dương cảm giác cánh tay mình bị lần kéo này sắp đứt rồi, nhưng bởi vì một hành vi trong tình thế cấp bách này của hắn, cũng giảm bớt lực đạo, sau khi buông tay, hai người rơi trên mặt đất, lăn vài vòng.

“Chuyện gì vậy?”

Đám người Ngô Đồng cũng không biết đã xảy ra cái gì, thấy hai người đột nhiên ngã xuống, vội bước lên phía trước đem bọn họ đỡ dậy.

Diệu Tâm lau miệng một cái, nhìn vại luyện thi cao cao, lẩm bẩm: “Nữ tử kia, tám phần chính là tinh quái ở trong vại luyện thi tu luyện, chúng ta nghĩ hắn không phải đối thủ.”

Khi nói chuyện, một mái tóc đen từ trong vài luyện thi chậm rãi vươn ra, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, mặt mang một tia mỉm cười, nụ cười này, nhìn qua như tắm gió xuân, lại lộ ra một loại hàn ý nói không nên lời.

Diệp Thiếu Dương chú ý tới trên thân nữ tử đã mặc vào một bộ trường bào bách hoa thật dài, nền màu trắng, bên trên điểm xuyết rất nhiều đồ án màu đỏ giống cánh hoa, thứ khác không nói, bộ đồ này của cô, phối với dung mạo và khí chất của cô, thật đúng là có một loại mỹ cảm nói không nên lời.

“Quái.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm.

“Làm sao vậy?” Diệu Tâm vội hỏi, cho rằng hắn đã phát hiện cái gì.

Diệp Thiếu Dương gãi đầu, nói: “À, cô ấy không phải mới vừa trần như nhộng sao, sao bây giờ nháy mắt mặc xong quần áo rồi, quần áo ở đâu ra?

Diệu Tâm nghe câu này, thiếu chút nữa té xỉu. “Cũng lúc nào rồi, sao anh còn chú ý cái này chứ.”

Lập tức hít sâu một hơi, đứng dậy, cầm pháp trường trong tay hướng về nữ tử, vẻ mặt kiên quyết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi