MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Nhưng, mình không phải lão nhân, còn chưa tới thời điểm chỉ có thể nhớ lại cùng hối tiếc, mình còn có năng lực đi thay đổi tất cả cái này, cho dù nhìn như không có khả năng làm được.

Mỗi một lần nhìn ảnh chụp, Diệp Thiếu Dương liền thêm một phần tưởng niệm đối với thời đại kia của mình. Lãnh Ngọc, còn có Tiểu Cửu.

Ngày hôm sau, ba hán tử cùng ra đường mua ba con ngựa ( dù sao hiện tại là có tiền), cáo biệt với hai cô nương, Thúy Vân và Vân Nhi lưu luyến tiễn bọn họ rời đi, lúc gần đi, đựng đầy lạc hạt dưa hạt đào các thứ đều đã sao trong túi ba người, để bọn họ ăn trên đường, giết thời gian.

Ba người ra roi thúc ngựa, chạy băng băng ở trên đường cái, hướng tới Hàng Châu.

Trên đường dừng lại nghỉ ngơi, ba người ngồi uống nước ở ven đường, Diệp Thiếu Dương xem xét áo dài của Mao Tiểu Phương, ghé sát vào nhìn hồi lâu, nói: “Tôi nhớ bộ quần áo của anh nơi này không phải rách một vệt thật dài sao, lúc trước bị ở cổ mộ, may vào bao giờ vậy.”

“Đây… Đây là tôi đêm qua vá.” Sắc mặt Mao Tiểu Phương nhất thời có chút xấu hổ.

“Anh vá? Ha ha, tôi thiếu chút nữa đã tin rồi.” Diệp Thiếu Dương vỗ bờ vai hắn, mặt cười xấu xa, “Anh từ bao giờ khâu vá tốt như vậy, đến đây vừa lúc, quần áo tôi cũng rách rồi, hỗ trợ đi.”

“Cậu biến đi, quần áo cậu rách nơi nào! Ngày hôm qua Thúy Vân không phải đã khâu giúp cậu, còn chèn ép tôi!”

“Thúy Vân là chị kết nghĩa của tôi mà, khâu vá quần áo cho tôi không phải bình thường sao, trái lại là anh…”

“Vân Nhi cũng coi như đồ đệ của tôi, cống hiến sức lực cho sư phụ, cũng là đương nhiên!” Mao Tiểu Phương trừng mắt.

Diệp Thiếu Dương khoác một bàn tay lên trên vai hắn, mặt mày gian giảo cười nói: “Thật không?”

Mao Tiểu Phương không thèm để ý tới hắn, quay đầu hướng Đạo Uyên Chân Nhân cười nói: “Anh xem người này, không có một chút đứng đắn, hắn còn nói hắn là bài vị Linh Tiên, tôi cũng không tin, nào có Linh Tiên kiểu này!”

“Anh ý tứ gì, muốn để tôi làm ra vẻ ở trước mặt anh à.” Diệp Thiếu Dương cắn hạt dưa, ngồi trên mặt đất, hướng Mao Tiểu Phương cười xấu xa, nhưng trên người mặc áo dài, rõ ràng một bộ dáng thần côn, thật sự không có một chút cảm giác cao nhân đắc đạo.

“Nói nghiêm túc với cậu, tôi và Vân Nhi cô nương thật sự không có gì, cô ấy trước kia từng bị cóc tinh ức hiếp…”

“Cho nên anh chê cô ấy?”

“Lời ở đâu ra thế.” Mao Tiểu Phương cho hắn một quyền, “Nghe tôi nói xong đã, ý tứ tôi là nói, bởi vì cô ấy trước kia từng bị cóc tinh ức hiếp, tràn ngập thù hận đối với các tà tu tinh quái, nghĩ đến muốn đi hàng yêu trừ ma, ra sức quấn quít muốn bái tôi làm thầy, cho nên đối với tôi rất tốt, chuyện chỉ có như vậy, cậu người này tâm thuật bất chính như vậy, chuyện gì cũng nghĩ hướng phương diện đó.”

Diệp Thiếu Dương nâng cằm, hỏi: “Vậy vì sao không tìm tôi?”

“Cậu nhìn qua không thành thật như tôi.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái, “Chỉ vậy?”

“Chỉ vậy! Cô ấy nói nhìn cậu chính là người không chịu ngồi yên, hơn nữa giống như có rất nhiều chuyện cần đi làm, không có khả năng lưu lại, tôi thì khác, cho nên tìm tôi, có vấn đề sao?”

“Không có.” Diệp Thiếu Dương cười cười, hắn tin tưởng trực giác của mình, Vân Nhi đối với Mao Tiểu Phương là thật sự có chút ý tứ, có thể cũng là cảm thấy mình không đủ sạch sẽ, cho nên không dám có ý nghĩ gì không an phận, lúc này mới hạ một bước, muốn làm đồ đệ của hắn, cũng có thể lý giải.

Đạo Uyên Chân Nhân ngồi chễm chệ ở trên một tảng đá, vẻ mặt nghiêm túc, cắn hạt dưa, nói: “Hai người đều có cô nương đau lòng, chỉ tôi đây một người cô đơn.”

Diệp Thiếu Dương bỗng nhớ tới Đạo Uyên Chân Nhân thời đại kia, hình như là không có vợ, cũng không biết là sống quá lâu, vợ chết trước, hay là căn bản không cưới vợ, cũng không tiện lộ ra với hắn, thuận miệng nói: “Anh cần gì không đi tự mình tìm một người.”

Đạo Uyên Chân Nhân cười hắc hắc, “Tôi chỉ là nói như vậy, tôi năm đó lập chí nguyện to lớn, cuộc đời này tu đạo, tuyệt không cưới vợ. Một mình rất tốt, thanh tĩnh.”

“Anh nếu hai mươi năm sau, còn kiên trì ý tưởng này, tôi liền phục anh.” Mao Tiểu Phương nói.

Diệp Thiếu Dương biết, hắn là thật sự kiên trì được…

Ba người vừa nói vừa cười, không có một chút ngăn cách, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng rất cảm hoài, không ngờ mình xuyên việt đến một trăm năm trước, lại còn có thể tìm được hai người bạn tốt như vậy, không, phải nói là anh em cùng trải qua hoạn nạn.

Cho dù mình tương lai trở về, cũng nhất định sẽ nhớ kỹ bọn họ.

Từ Giang Tây tới Hàng Châu, lộ trình xa xôi, ba người tuy cưỡi ngựa, đi hai ngày, cũng chỉ đến góc Đông Bắc Giang Tây, trấn Cảnh Đức nổi tiếng.

Ở trên đường, Diệp Thiếu Dương chợt nghe hai anh em phổ cập một phen, trấn Cảnh Đức ở thời này vẫn là một huyện, đồ sứ là rất nổi tiếng, nhưng quy mô thành thị không quá lớn, nhưng bởi vì đồ sứ, có khách thương lui tới huyện thành, bởi vậy phồn hoa hơn so với huyện thành xung quanh một chút. Lúc ấy sắc trời có chút muộn, ba người tính vào thành nghỉ ngơi một đêm, buổi sáng ngày mai lại xuất phát.

Lúc vào thành, ba người phát hiện dưới cửa thành có rất nhiều người đang vây quanh đọc một tấm bố cáo, một màn này rất giống trong TV thường xuyên diễn, trên tường thành dán tên tội phạm truy nã, rất nhiều người vây xem…

Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên tờ giấy đó có bốn chữ “Truy nã trọng phạm”, phía dưới có tranh, nhưng bởi vì trời tối thấy không rõ, Diệp Thiếu Dương vốn định xem náo nhiệt, nhưng nhiều người quá không dễ chen vào, dứt khoát bỏ qua, đi trên đường tìm một nhà khách sạn ở lại.

Khách sạn của thời đại này, bình thường là không cần đăng ký, chỉ cần báo tên là được, thuận tiện nhận thư cùng có người tìm. Ba người bọn Diệp Thiếu Dương báo tên, chưởng quầy nghe thấy ba chữ “Diệp Thiếu Dương”, nhíu mày một cái, nhìn chằm chằm hắn đánh giá một hồi.

“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương sờ mặt mình, hỏi.

“Không có gì, không có gì, khách quan, mời vào bên trong.” Chưởng quầy mặt đầy nụ cười, đặt phòng cho ba người.

Buổi tối, ba người cùng nhau tùy tiện ăn chút, trở lại trong phòng, Diệp Thiếu Dương vốn định thổ nạp tu luyện, kết quả vừa ngồi xuống, bên ngoài liền vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương nghe ra là bốn người, trong đó có ba người đi rất nhẹ, một người tiếng bước chân rất nặng, trong lòng đang hồ nghi, tiếng đập cửa đã vang lên.

“Khách quan, cần thêm nước không?” Bên ngoài là thanh âm chưởng quầy khách sạn.

Thêm nước cần bốn người?

Trong lòng Diệp Thiếu Dương hồ nghi, không lẽ mình gặp phải hắc điếm trong truyền thuyết?

Diệp Thiếu Dương vốn không cần thêm nước, nhưng vì thăm dò đến tột cùng, vẫn đáp ứng một tiếng, đi qua mở cửa, kết quả cửa vừa mở ra, bên ngoài liền xông vào ba người vạm vỡ, đi lên liền đem hắn đè chặt.

Diệp Thiếu Dương vốn muốn phản kháng, quay đầu thoáng nhìn, ba người này đều mặc chế phục cảnh sát. Cảnh sát thời đại này đương nhiên khác với trăm năm sau, nhưng Diệp Thiếu Dương trước đó từng gặp, không khác lắm trong TV diễn. Lúc ấy do dự một phen, chưa động thủ, hỏi: “Các người làm gì?”

“Thành thật đợi đó!” Một cảnh sát trong đó xách theo một ngọn đèn, chiếu mặt Diệp Thiếu Dương, hỏi chưởng quầy: “Là người này phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi