MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, nhìn Phượng Hề, mỉm cười nói: “Nói thẳng, cô so với cô ấy xinh đẹp hơn nhiều.”

Phượng Hề vui vẻ che miệng cười lên, bảo mọi người một lần nữa ngồi xuống. Diệp Thiếu Dương sốt ruột không chờ nổi hỏi: “Ồ đúng rồi, vậy tôi vì sao thành tội phạm truy nã rồi? Cái này cũng là các người làm ra?”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn tìm anh, nhưng ở thời đại, trên cơ bản chính là biển rộng tìm kim, bởi vậy Thôi lang liền ra cái chủ ý cho tôi, lợi dụng quyền thế của cha tôi, ở trong vùng huyện thành này dán bố cáo, nhưng niên đại này chưa có thông báo tìm người loại sự tình này, sẽ quá đột ngột, vì ảnh hưởng lớn hơn nữa, chúng tôi liền bảo huyện trưởng đi tìm sở cảnh sát, làm cái bố cáo truy nã tội phạm, như vậy đối với1sở cảnh sát mà nói, cũng sẽ danh chính ngôn thuận… Chúng tôi làm như vậy, vốn cũng là cố gắng lớn nhất, thật không ngờ thế mà thật sự đem lão đại tìm được, cũng thật là vận khí tốt.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Cũng may mà các người nhiều trò, thế mà nghĩ được biện pháp mạnh như vậy… Nhưng tôi muốn hỏi, vì sao là lừa bán thiếu nữ…”

Phượng Hề và Thôi Dĩnh cười một tiếng. “Cái này sao, là chủ ý Thôi lang nghĩ, nói là tội danh như vậy, dễ dàng khiến người khác miên man bất định, sẽ tăng thêm ấn tượng…”

“Được rồi, các người… Tôi phục.” Diệp Thiếu Dương thật sự tìm không thấy lời nào để bày tỏ tâm tình của mình.

Sau đó, ở dưới Phượng Hề hỏi, Diệp Thiếu Dương cũng nói ra quyết định của mình. Phượng Hề sau khi nghe xong, tỏ vẻ nguyện ý đi theo Diệp Thiếu Dương5cùng đi Đào Hoa Sơn.

“Vậy cha mẹ cô bên này…”

“Cha tôi đã đi tiền tuyến, bọn họ đều ở bên kia, bên này là phủ đệ trước kia của bọn họ, tính là nhà của bản thân chúng tôi.”

Phượng Hề xem như nửa môn nhân của mình, mà nay cũng là lúc dùng người, Diệp Thiếu Dương đương nhiên sẽ không khách khí với cô.

Sau khi hàn huyên một lúc, Phượng Hề gọi hạ nhân tới, an bài cho ba người bọn Diệp Thiếu Dương mấy gian phòng khách, trước khi đi nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương lại hỏi Phượng Hề một số chuyện về Bạch Khởi và Từ Phúc, đáng tiếc Phượng Hề biết cũng không nhiều, Từ Phúc sau khi đem bọn họ đưa đến nơi đây, đúc lại nhục thân, lập tức rời khỏi, đối với các vấn đề cô đưa ra không làm ra bất cứ sự giải thích nào.

Sau khi tới phòng khách, Diệp Thiếu Dương3gối đầu hai tay, nằm ở trên giường, bắt đầu suy tư chuyện lúc trước Phượng Hề nói với mình. Khiến hắn cảm thấy chấn động, vẫn là Đạo Phong cùng Từ Phúc hợp tác, đi Chiêu Ngục cứu người… Cứu còn là Bạch Khởi loại trọng phạm này, âm ty nhất định sẽ tức giận, Đạo Phong tuy luôn luôn không chịu quản thúc, nhưng chuyện này chắc chắn sẽ mang tới cho hắn áp lực cực lớn.

Đạo Phong, vì sao phải làm như vậy? Vì sao phải giúp Từ Phúc?

Diệp Thiếu Dương thật sự không nghĩ ra, nhưng thông qua chuyện này, hắn nghĩ tới một chi tiết: Đạo Phong đã hợp tác với Từ Phúc, cùng nhau cứu ra Bạch Khởi, như vậy Đạo Phong không có khả năng không hướng Từ Phúc hỏi thăm tình huống của mình, dựa theo logic bình thường, hắn khẳng định sẽ yêu cầu Từ Phúc dẫn hắn đến bên này cứu3mình. Hắn đã chưa tới, vậy khẳng định là bị Từ Phúc thuyết phục…

Diệp Thiếu Dương rất muốn biết Từ Phúc là làm sao thuyết phục Đạo Phong không đến cứu mình, hơn nữa giúp hắn cùng nhau đi làm vụ mua bán cướp ngục.

Diệp Thiếu Dương càng nghĩ càng giận, người khác thì thôi, Đạo Phong rõ ràng cũng đã gặp Từ Phúc, tiện nhân này thế mà lại không nghĩ biện pháp tới đón mình về! Diệp Thiếu Dương sắp điên rồi.

Nhưng tức thì tức, tĩnh tâm lại mà nghĩ, Diệp Thiếu Dương rất rõ, Đạo Phong làm như vậy, khẳng định có lý do của hắn, hơn nữa cái lý do này nhất định là tốt cho mình.

Một điểm này, hắn không chút nghi ngờ. Cả thiên hạ đều có thể phản bội mình, nhưng Liên Minh Tróc Quỷ sẽ không, Đạo Phong sẽ không.

Từ Đạo Phong, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới Từ Phúc, thông qua chuyện5Phượng Hề đến xem, Từ Phúc đối với mình hẳn là thiện ý, chỉ là, không biết phải hoàn thành điều kiện gì mới có thể một lần nữa trở lại thời đại của mình.

Diệp Thiếu Dương nằm ở trên giường, lẳng lặng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể dựa theo kế hoạch trước đó đi làm: đi Đào Hoa Sơn trước. Nếu điều Từ Phúc thông qua Phượng Hề nói cho mình không sai, vậy trên con đường này, khẳng định có chuyện gì đang chờ mình.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, vẻ buồn rầu trên nét mặt giảm bớt rất nhiều, vẻ mặt cũng trở nên càng thêm kiên nghị hẳn lên.

Ngày hôm sau, đoàn người Diệp Thiếu Dương liền xuất phát, chẳng qua đội ngũ đã có thêm Phượng Hề cùng Thôi Dĩnh.

Phượng Hề tìm người hầu kiếm hai con ngựa, mỗi người một con, ngựa của ba người bọn Diệp Thiếu Dương,4Phượng Hề cũng phái người đi đến khách sạn dắt tới. Năm người, cộng thêm Mỹ Hoa và Bánh Bao, đoàn người ngựa không dừng vó chạy tới Hàng Châu.

Ở lúc đi qua một số cửa ải do quân phiệt cùng thành trì bố trí, thân phận của Phượng Hề có sự tiện lợi thật lớn, dọc theo đường đi căn bản không gặp được bất cứ sự ngăn trở nào, một đường chạy như bay, không đến vài ngày, đã tới Hàng Châu.

Ngoài thành Hàng Châu, dưới Đào Hoa Sơn, vùng dưới núi, có vài thôn trấn. Thời đại đó cũng không có bản đồ điện thoại di động có thể dùng, không có cách nào đặt trước khách sạn, đoàn người Diệp Thiếu Dương chỉ có thể cưỡi ngựa vòng vo ở trên vài trấn, tìm kiếm khách sạn có thể nghỉ trọ.

Trên mỗi thôn trấn đều có một hai khách sạn, nhưng đến hỏi đều đã ở đầy, Đạo Uyên Chân Nhân nói cho bọn họ, những khách sạn này trên cơ bản đều bị người tới từ các đại môn phái bao rồi. Trong những người này, đại bộ phận là vâng mệnh pháp thuật công hội, tiền tới tham gia Long Hoa Hội, cũng có một số là Mao Sơn, Long Hổ Sơn đại môn phái như vậy, đến trước tìm hiểu tin tức, hơn nữa xâu chuỗi lẫn nhau, cũng ở nơi này, còn có chính là người của pháp thuật công hội.

Mặc kệ là môn phái đầu nhập vào pháp thuật công hội, hay là môn phái phản đối, đều chỉ là một loại khuynh hướng, tuy nhìn nhau không vừa mắt, nhưng trên bề ngoài cũng chưa xé rách da mặt, cho dù là mấy đại môn phái kiên quyết không thỏa hiệp, cùng pháp thuật công hội ở trên bề ngoài cũng sẽ có lui tới, không có khả năng đao thật thương thật đi đấu. Cho nên toàn bộ giới pháp thuật nhìn qua vẫn là rất bình tĩnh, trên thực tế lại là mạch nước ngầm sôi sục, chỉ thiếu một sự kiện thỏa đáng đem mâu thuẫn này trở nên gay gắt, đến lúc đó, toàn bộ giới pháp thuật sẽ chia năm xẻ bảy, lâm vào trong phân tranh thật lớn, không có bất cứ môn phái nào có thể chỉ lo thân mình.

Tới trên một trấn, còn chưa tiến vào, lập tức có một số người trang phục thôn dân tiến lên dò hỏi bọn họ muốn dừng chân hay không, Diệp Thiếu Dương mới đầu còn buồn bực khách sạn trấn nhỏ này làm sao giống với trăm năm sau, còn chủ động kéo khách, vừa nói chuyện với nhau mới biết được, những người này cũng không phải khách sạn, mà là thôn dân địa phương, bởi vì gần đây luôn có người đến tìm nơi ngủ trọ, nhưng khách sạn đều đã ở đầy, bởi vậy một số thôn dân tương đối linh hoạt, liền nghĩ tới phương pháp kiếm tiền này, một khi có người ngoài vào thôn, lập tức đi lên hỏi.

Về phần những người trang phục kỳ quái này là tới làm gì, dân bản xứ tuy tò mò, nhưng cũng không phải đặc biệt cảm thấy hứng thú.

Đoàn người Diệp Thiếu Dương đàm phán xong giá cả với một thôn dân, sau đó đi theo hắn, vào ở trong nhà dân nhà mình.

Sau khi vào ở, Diệp Thiếu Dương hỏi thăm chủ cho thuê nhà, biết được trên trấn trừ khách sạn đã ở đầy, ngay cả nhà rất nhiều thôn dân cũng có người nơi khác vào ở, xem ra đều là người các môn phái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi