MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Đạo Uyên Chân Nhân cùng Mao Tiểu Phương nhìn bọn họ, buồn bực nói: “Các người sao giống như tuyệt không lo cho Thiếu Dương Tử. Trương Hiểu Hàn là đối thủ cực lợi hại.”

“Có lẽ thế, nhưng Thiếu Dương làm màu, còn chưa từng thất bại, hắc hắc, tôi thật ra hy vọng cậu ta thất bại một lần.”

“Diệt cuồng đồ này!!”

Trong đám người có người hô to lên, dẫn tới đoàn người ồn ào, những kẻ này đều là dựa vào pháp thuật công hội, ở thời khắc mấu chốt này, đương nhiên phải trợ uy cho Trương Hiểu Hàn, hơn nữa từ sâu trong lòng mà nói, bọn họ đều tin tưởng vững chắc Trương Hiểu Hàn nhất định có thể thủ thắng, dù sao Trương Hiểu Hàn là đệ nhất đệ tử pháp thuật công hội nâng đỡ ở nhân gian, thanh danh lan xa, ở trong lòng những người này đã sớm thâm căn cố đế.

Bọn họ không tin Diệp Thiếu Dương thằng cha này không biết từ đâu toát ra, còn có thể đánh thắng được Trương Hiểu Hàn hay sao?

Hai người bọn Diệp Thiếu Dương đều chưa bị bên ngoài quấy nhiễu, đều tự niệm chú, tăng mạnh uy lực ấn pháp.

Hai đại ấn treo ở giữa không trung, mới đầu là bán trong suốt, cuối cùng màu sắc càng lúc càng đậm, mơ hồ có phong lôi âm thầm cuồn cuộn.

Hai đại ấn, nhìn qua giống nhau như đúc, cho dù là Quỷ di cùng mấy đại tông sư, cũng đều nhìn không ra sự khác biệt nào.

Trong lòng Quỷ di đột nhiên khẩn trương hẳn lên.

Trương Hiểu Hàn mỉm cười, đẩy đại ấn, hướng Diệp Thiếu Dương đập tới. Diệp Thiếu Dương cũng làm theo y hệt. Ở dưới sự chờ mong của mọi người, hai đại ấn va vào nhau…

Dao động thật lớn nhấc lên một luồng cương phong mãnh liệt, từ trong đám người thổi qua.

Một người trong đó lảo đảo lui lại mấy bước, một người khác lại là bị đánh bay ra ngoài.

“Có cắt móng tay không, tôi sút móng tay rồi. Ồ đúng rồi, thời đại này chưa có cắt móng tay…” Tứ Bảo cắn móng tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhất thời liền giật mình, người bay ra kia, thế mà lại là… Diệp Thiếu Dương!

Tứ Bảo ngây ra một phen, theo đám người Ngô Gia Vĩ cùng nhau lao đi, đem Diệp Thiếu Dương từ trên mặt đất đỡ dậy.

Diệp Thiếu Dương sau khi ngồi dậy, phun ra một ngụm máu.

Một đám tông sư bọn Vân Xuân Sinh thở dài không thôi, tuy biết kết quả sẽ là như thế này, nhưng trước đó cũng đều ôm một tia chờ mong đối với kỳ tích, kết quả… Kỳ tích vẫn chưa xuất hiện.

Đám người chung quanh hoan hô một trận, các loại châm chọc khiêu khích nhằm vào Diệp Thiếu Dương rợp trời rợp đất vang lên.

“Thiếu Dương, sao lại thế!” Đám người Tứ Bảo căn bản không tin Diệp Thiếu Dương sẽ thua.

Được Tứ Bảo nâng, Diệp Thiếu Dương đứng dậy, nhìn về phía Trương Hiểu Hàn.

“Có người âm thầm giúp ngươi!”

Lúc trước pháp ấn của hai bên thời điểm va chạm, Diệp Thiếu Dương rõ ràng cảm giác được một luồng lực lượng không thuộc về pháp ấn, nhưng uy lực lại không thua gì nó, cái này tự nhiên không phải thủ đoạn của bản thân Trương Hiểu Hàn, nhất định là có người âm thầm hỗ trợ!

Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, ở phía sau những khuôn mặt tràn ngập trào phúng kia, hắn thấy được Quỷ di, trên mặt mang theo một tia mỉm cười quỷ dị.

Thì ra là bà ta! Cũng chỉ có bà ta có động cơ cùng thực lực này!

Tuy không biết bà ta là làm như thế nào, nhưng… Lúc trước sự chú ý của toàn bộ mọi người đều ở trên thân hai người bọn họ, bà ta xác thực có cơ hội xuống tay, chỉ là thủ đoạn kín đáo, chưa bị người ta phát hiện.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cảm giác thân thể của mình một phen, may mắn, chỉ là khí hải bị hao tổn, không có gì đáng ngại lắm. Vì thế khôi phục một chút, đứng dậy, hướng Trương Hiểu Hàn nói: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, sao đánh nhau còn để dì của ngươi hỗ trợ?”

“Cái gì, Diệp Thiếu Dương, ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng, “Ta biết đây không phải điều các ngươi thương lượng sẵn. Trương Hiểu Hàn, nếu ngươi thừa nhận mà nói, ta kính ngươi là hán tử, cho dù bảo ta nhận thua cũng được, chỉ cần ngươi dám thừa nhận ở trước mặt ta.”

Bởi vì dọn sân quyết đấu, người cách bọn họ gần nhất cũng ở ngoài mấy chục mét, không nghe thấy bọn họ đối thoại, đám người kia còn đang trào phúng Diệp Thiếu Dương tự rước lấy nhục.

“Mẹ nó, còn có như vậy, bắt nạt Liên Minh Tróc Quỷ ta không có người!” Tứ Bảo muốn xắn tay áo đi lên chơi ngay lập tức, bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại, yên lặng nhìn Trương Hiểu Hàn.

Trương Hiểu Hàn lóe ra, nhưng rất nhanh đã trấn định, hướng Diệp Thiếu Dương cười lạnh, nói: “Diệp Thiếu Dương, ngươi là thua tìm cớ sao, lấy cớ vậy không ổn lắm đâu.”

Một câu, đã khiến địa vị của gã ở trong lòng Diệp Thiếu Dương hạ đến mức thấp nhất.

Người nhu nhược!

Diệp Thiếu Dương đẩy ra đám người Tứ Bảo, đứng dậy, nhìn chằm chằm bọn họ nói: “Các người tránh ra, đến một bên quan sát kỹ cho tôi, nếu tiếp tục có người âm thầm ra tay, giúp tôi chống đỡ là được, tôi đến đối phó hắn.”

Diệp Thiếu Dương đã nói như vậy, đám người Tứ Bảo cũng an tâm, trở lại vị trí trước đó, âm thầm nhìn chằm chằm pháp thuật công hội bên kia, làm sẵn chuẩn bị ra tay.

“Không chết không thôi, Diệp Thiếu Dương, nhận thua là vô dụng.” Trương Hiểu Hàn nhe răng cười.

Diệp Thiếu Dương cái gì cũng chưa nói, trực tiếp lao đi, một tay kết ấn, triển khai điên cuồng tiến công.

Diệp Thiếu Dương nổi giận.

Nếu thực sự đánh không lại, hắn sẽ không liều mạng với người ta, đánh không lại gã, hắn cũng lười liều mạng, nhưng mình rõ ràng đánh thắng được, lại bị người ta chơi xỏ, các thanh âm trào phúng kia ở bên ngoài, còn có Quỷ di mỉm cười đắc ý, đều kích thích hắn thật sâu. Hai mắt Diệp Thiếu Dương trong tích tắc đỏ bừng, cương khí trong cơ thể bùng nổ, trong mắt chỉ còn lại có một mình Trương Hiểu Hàn…

Trương Hiểu Hàn không ngờ được Diệp Thiếu Dương đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, làm phép phản công, nhưng tiết tấu rất nhanh bị Diệp Thiếu Dương quấy rầy, sau đó chỉ có phòng ngự, liên tiếp bại lui, mắt thấy đã sắp thất thủ, đột nhiên một ánh sáng màu vàng đậm từ trên trời giáng xuống.

Lại có đánh lén! Không phải, đây là minh tập!

Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, thần quang màu vàng đậm rơi ở giữa hai người, cắm trên mặt đất, là một thanh kiếm, toàn thân lóng lánh hào quang màu vàng đậm, nhìn qua là biết không phải vật phàm.

“Trương Hiểu Hàn, sư phụ ngươi hôm qua ban xuống Hiên Viên Kiếm, tạm cho ngươi mượn, lâm trận giết địch, không được nhục sứ mệnh!”

Hiên Viên Kiếm!!

Đám người sôi trào.

Thượng cổ thần binh, danh kiếm Hiên Viên thị nhất mạch truyền thừa, đặt ở nhân gian cũng vẫn là tuyệt phẩm.

“Thật là Hiên Viên Kiếm, vậy có chút phiền toái!” Mao Tiểu Phương đột nhiên khẩn trương hẳn lên. Chênh lệch giữa Diệp Thiếu Dương cùng Trương Hiểu Hàn không phải quá lớn, hiện tại trên tay Trương Hiểu Hàn có thần binh, Diệp Thiếu Dương tay trần, chênh lệch lập tức san bằng, kết quả thế nào, thật sự khó mà nói.

Tứ Bảo nghe thấy, khó hiểu nói: “Sợ cái gì, Thiếu Dương cũng có Long Tuyền Kiếm.”

Mao Tiểu Phương nói: “Cậu biết cái gì, hai đại chưởng giáo Mao Sơn đều ở đây, Thiếu Dương Tử không thể bại lộ thân phận, không dám dùng pháp khí Mao Sơn, bằng không vì sao một mực tay trần.”

Trong lòng Tứ Bảo ngẩn ra.

Bên kia, Trương Hiểu Hàn đã từ trên mặt đất nhặt lên Hiên Viên Kiếm, nhìn thân kiếm màu vàng đậm, khóe miệng lộ ra một nụ cười, cao giọng nói: “Đệ tử nhất định không nhục sứ mệnh!”

Vung Hiên Viên Kiếm, một tay bắt quyết, đồng thời hướng Diệp Thiếu Dương chém tới.

Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, xuyên qua ở giữa kiếm khí, Hiên Viên Kiếm không thương tổn đến hắn, nhưng kiếm khí sắc bén, làm hắn cũng không có cách nào triển khai phản công. Một tay Diệp Thiếu Dương đặt ở trên chuôi Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, do dự mãi, đột nhiên nghĩ ra biện pháp, cao giọng nói: “Phục Minh Tử tiền bối, xin mượn Thất Tinh Long Tuyền Kiếm dùng một phen, nhất định không nhục thanh danh!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi