*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Thành Đạt
Biên: Lê Diệu Linh
"Ha ha ha, cho ngươi uống thêm chút nữa nè!" Tiểu Mã nói xong lại cởi thêm một túi máu chó nữa đổ vào trong lỗ thủng bên trên quan tài. Bỗng nhiên một cánh tay gầy trơ xương từ trong quan tài thò ra đánh một chưởng vào ngực Tiểu Mã khiến cậu bay thẳng ra bên ngoài, còn chưa kịp rơi xuống đất đã phun ra một búng máu.
"Tiểu Mã!". Diệp Thiếu Dương lập tức buông Huyết Tỳ Hưu đang luyện hóa xuống chạy về hướng Tiểu Mã, đỡ cậu dậy, nhìn thấy miệng cậu đầy vết máu, vội vàng hỏi: "Cậu sao rồi?"
Tiểu Mã lại phun ra một búng máu nữa, ho khan một cái rồi nắm lấy tay của Diệp Thiếu Dương, toàn thân không ngừng run lên.
Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ hỏng rồi, tên này có khi sắp toi thật. Không ngờ Tiểu Mã ho khan thêm vài cái nữa rồi đột nhiên xì một tiếng bật cười: "Nhịn cười chết tôi rồi ha ha ha…. tôi cứ nghĩ đến tên kia uống một nửa mới biết đó là máu chó đen, ở trong quan tài tức đến mức vò đầu bứt tai thì tôi liền muốn cười cho thật đã, ha ha...."
Diệp Thiếu Dương đen mặt, phát hiện Tiểu Mã lúc nãy run lẩy bẩy là do bị nghẹn máu ở yết hầu, muốn cười mà không cười nổi! Hắn lập tức trừng mắt liếc cậu ta: "Cậu vẫn còn có thể cười được sao?"
"Đây chính là thứ mà ai ai cũng sợ - Huyết Cổ thi vương đấy, vậy mà nó bị tôi chơi như thế, thật là sung sướng quá đi, ha ha ha... Ai ôi!!!, đúng là đau thật đấy."
"Đau ở đâu?"
"Ngực, mau giúp tôi xoa ngực đi."
“Tự xoa đi”. Diệp Thiếu Dương tức giận buông Tiểu Mã ra, đột nhiên nghe thấy tiếng Đàm Tiểu Tuệ la lên: "Thiếu Dương Ca, nhanh, mau ngăn hắn lại!"
Diệp Thiếu Dương khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kim Soái đã chạy đến phía trước quan tài, không ngừng lấy tay xoay ba khối Ngọc Hoàn bên trên, nhìn mình bằng một đôi mắt vằn đỏ, gằn giọng nói: "Không có tim của kẻ thù thì ta dùng máu thịt của mình hiến tế vẫn có thể giúp cho lão tổ tông phục sinh. Diệp Thiếu Dương, mau chóng trốn đi thì mày còn có sống thêm vài ngày. Không có máu của tao, nửa tháng sau mày cũng nhất định phải chôn chung với tao thôi, ha ha ha...
" Bỏ mẹ rồi!”. Diệp Thiếu Dương trong lòng rúng động mãnh liệt, vừa muốn tiến lên ngăn cản Kim Soái thì đã đạp một cước vào góc dưới của nắp quan tài, ở giữa vốn dĩ là trục nên nắp quan tài lệch ra một chút. Kim Soái liền xoay mình nhảy vào bên trong.
Diệp Thiếu Dương vừa đuổi tới thì y đã kịp nhảy vào trong quan tài, ở bên ngoài quan tài chỉ nghe được một âm thanh quỷ quái truyền từ ra "Xoẹt xoẹt". Âm thanh ấy kéo theo tiếng kêu rên thống khổ của Kim Soái.
p/s: Chắc bị thi vương thông cmnr
Phải nhanh chóng kéo Kim Soái ra, nếu không mình sẽ hết thuốc chữa!
Diệp Thiếu Dương thử dùng tay vỗ một bên nắp quan tài, cơ quan sau khi bị Kim Soái mở ra thì hai bên hoạt động, chỉ còn lại một cái trục ở chính giữa nắp quan tài nối tiếp với các cơ quan.
Diệp Thiếu Dương nhìn cái trục kia một chút, thấy nó là một cái bánh răng không quá to. Hắn bèn lấy dây câu hồn cắm vào khe hở giữa bánh răng và nắp quan tài, dùng sức kéo, két một tiếng, bánh răng gãy một đầu.
Diệp Thiếu Dương lại để Tiểu Mã và Đàm Tiểu Tuệ cùng nắm chặt lấy một đầu quan tài, bản thân nhanh chóng đi tới phía bên kia, làm theo cách y hệt, lần này tốn thêm chút sức mới dừng bánh răng lại được.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt ra hiệu cho hai người cùng dùng sức nâng nắp quan tài lên rồi ném qua một bên, sau đó ba người nhìn vào trong quan tài thì lập tức ngây dại…
Trong quan tài có một bộ xương khô lớn, bên ngoài bộ xương là một lớp da, chỉ khác là bộ xương này vẫn còn hai con mắt đang trừng to nhìn họ! Hai con mắt đỏ như mắt cá chết, lớn gấp đôi con mắt bình thường, lồi ra khỏi bên ngoài hốc mắt, phát ra một vòng ánh sáng lành lạnh.
Hai con mắt to khủng bố so với tỷ lệ của đầu không cân đối chút nào, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
Nhưng điều khiến ba người cảm thấy kinh khủng nhất là: Toàn bộ lồng ngực nó đang phanh ra, từ xương quai xanh mở rộng đến bụng như vết mổ ngập tràn máu. Chính giữa là một thân thể, mặt hướng ra ngoài, chính là Kim Soái!
Trên người y da thịt tróc ra từng mảng, dùng mắt thường cũng có thể nhận thấy thân thể của y đang bị hòa tan. Biểu cảm của Kim Soái hết sức thống khổ, không ngừng kêu lên thảm thiết, khiến cho người chứng kiến vừa nhìn đã cảm thấy bao nhiêu đau đớn.
Nhưng khi nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ánh mắt của y lại đột nhiên sáng quắc lên, khóe miệng mấp máy như muốn nở một nụ cười, mặc dù không thành công nhưng vẫn rất thỏa mãn quay đầu chìm sâu vào dòng máu.
Máu trong người bộ xương lập tức như sôi trào, ồ ồ bốc lên, nhấn chìm thân thể của Kim Soái.
"Thiếu Dương ca, mau đưa y ra, cho dù chỉ còn lại một tia máu cũng được!" Đàm Tiểu Tuệ sốt ruột nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới định thần lại, nghĩ đến chỉ một lúc nữa thôi thì thân thể Kim Soái biến mất, bản thân sẽ vô vọng không còn cách nào khác, hắn liền không quan tâm đến điều gì nữa, lập tức chọc tay vào trong bụng bộ xương khô tìm kiếm Kim Soái.
Tay Diệp Thiếu Dương vừa chạm vào dòng máu, hắn liền biết máu này ngoài cực nóng ra còn có tính chất ăn mòn. Hắn liền vội vàng vận cương khí chống cự, đẩy cả nửa cánh tay vào tìm kiếm phần thân thể còn chưa bị hòa tan hết của Kim Soái, dùng sức vớt lên.
Đột nhiên, một âm thanh buồn bực vang lên, hai tay trước mặt bộ xương khô kia đột nhiên giơ lên cao bóp cổ của hắn. Đồng thời, Diệp Thiếu Dương cảm thấy phần bụng có cảm giác khác lạ. Hắn cố sức cúi đầu nhìn lại, thế nhưng bình tĩnh như hắn cũng bị dọa: Xương sườn giữa ngực và bụng của bộ xương đang mở ra, giống như xúc tu bám vào hai bên bụng của hắn, cả tay và xương của nó cũng đang cố gắng kéo hắn vào trong bụng.
“Nó muốn hấp thu cả mình luôn sao”?
Diệp Thiếu Dương vội vàng vận cương khí ngăn cản nhưng không hiệu quả, thân thể vẫn bị khống chế kéo xuống.
Tiểu Mã thấy tình hình không ổn bèn chạy đến bên bộ xương, cầm côn gỗ đánh vào đầu nó. Thế nhưng đầu của nó hiển nhiên cứng rắn hơn nhiều so với mấy cái đầu khác của đám Huyết Vu sư kia, vì vậy mặc kệ Tiểu Mã đánh như thế nào, nó cũng không mảy may phản ứng.
"Cmn, thật vô dụng!”. Tiểu Mã gấp đến độ xoa hai tay, nhìn lại thì thấy Diệp Thiếu Dương chỉ cách bộ xương kia không đến một thân người, thân thể Diệp Thiếu Dương đang bị bộ xương khô kia bám chặt không thể động đậy, chỉ còn cánh tay vẫn có thể di động, vì giữ mạng nên đành phải buông bỏ thi cốt Kim Soái.
Bàn tay hắn sờ đến pháp khí trong dây lưng, trong lòng nghĩ: “Nó quá mức hung hãn, pháp khí bình thường không thể dùng được. Chỉ có thể dùng Đinh Diệt Linh!”. Có điều hắn vừa thò tay sờ thì không thấy đâu cả!
Bỗng nhiên hắn nhớ ra Đinh Diệt Linh còn chưa kịp lấy ra đối phó với Kim Soái, vì vậy liền lớn tiếng gọi Tiểu Mã đem Đinh Diệt Linh tới cho mình.
Không đợi Tiểu Mã động thủ, Đàm Tiểu Tuệ đã tìm thấy Diệt Linh Đinh đặt vào tay phải của Diệp Thiếu Dương.
"Thiên địa vô cực, tru hồn diệt linh!". Diệp Thiếu Dương đọc một lần thần chú, giơ Đinh Diệt Linh lên nhằm vào con mắt trái của đầu lâu, đâm mạnh xuống...
"Bụp" một tiếng, con mắt nổ tung, một dòng chất lỏng màu đỏ như máu phun ra.
Diệp Thiếu Dương liên tục đâm xuống chỗ sâu nhất ở vành mắt.
Bộ xương "Grào" lên một tiếng quái dị rồi buông Diệp Thiếu Dương ra, đánh một chưởng vào trước ngực của hắn khiến hắn bay thẳng ra ngoài. Bộ xương lại sử dụng hai cánh tay như hai cành củi khô rút Linh Đinh Diệt từ trong mắt ra, ném xuống đất. Sau đó nó từ trong quan tài đứng phắt dậy…