MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương nghe cô ta nói như vậy, liền biết cô ta chưa thành công, không biết vì sao, trong lòng mơ hồ có chút thả lỏng, cũng không nói thêm gì.

Đêm đó, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã bọn họ hàn huyện một lúc, tự mình trở lại phòng, tìm được di động, sạc pin, khởi động máy mở chat, lập tức bắn ra mấy cái tin tức, có Ngô Hiểu Tâm phát cô ấy đã nghe nói mọi thứ xảy ra ở trên người mình, bảo mình sau khi trở về lập tức liên hệ với cô ấy.

Còn lại đều là của Chu Tình Như gửi, biết rõ mình đã đi dân quốc, di động ném ở nhà, vẫn gửi tới rất nhiều cho mình, nói rất nhiều lời trong lòng giáp mặt không nói nên lời, hơn nữa tin tưởng vững chắc mình có thể trở về.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, tìm được di động của Nhuế Lãnh Ngọc, cũng sạc điện. Hình nền của Nhuế Lãnh Ngọc, là lần trước cùng đi bờ biển với hắn, Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên rất có tâm tình thiếu nữ bảo hai người vươn ngón cái cùng ngón trỏ của một bàn tay, hợp thành một cái hình chữ nhật, lấy di động chụp lại, làm hình nền. Nhìn thấy tấm ảnh này, mắt Diệp Thiếu Dương nhất thời có chút ươn ướt.

Sau khi về nhà, Tạ Vũ Tình tắm rửa một cái, cô đêm nay không ở lại trong nhà Diệp Thiếu Dương, bởi vì bên kia quá nhiều người, ngủ cũng không có chỗ, ở sau khi nghe kế hoạch đám người Diệp Thiếu Dương đặt ra, cô liền mang theo Tuyết Kỳ cùng nhau về nhà nghỉ ngơi.

Mấy ngày gần đây không có mặt Diệp Thiếu Dương, cô thường xuyên mất ngủ, chưa từng ngủ một giấc nào ngon, đêm nay cô muốn ngủ một giấc thật ngon, ngày mai theo Diệp Thiếu Dương cùng đi hành động.

Thân là người thường, cô đối với giới pháp thuật, thần quỷ các thứ biết không nhiều, nhưng cũng biết hành động lần này có bao nhiêu nguy hiểm. Đám người Diệp Thiếu Dương mới trở về một buổi tối, lại phải đi mạo hiểm, cô rất không yên tâm, nằm ở trên giường, cô nghĩ trước nghĩ sau, quyết định ngày mai vô luận như thế nào cũng phải đi theo, cho dù cái gì cũng không làm, cũng phải tận mắt thấy, xác định sự an toàn của Diệp Thiếu Dương.

Một trận chiến Tinh Tú Hải trước đó, cô không thể tham gia, vì thế vẫn luôn cực kỳ hối hận. Tuyết Kỳ ngồi ở trong phòng khách, mút kem ốc quế, yên lặng xem TV, trong đầu lại hỗn độn suy nghĩ một số sự tình.

Đột nhiên, chuông cửa vang.

“Tuyết Kỳ em xem xem là ai? Tạ Vũ Tình nằm ở trên giường, lười đi mở cửa.

Nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó là thanh âm có chút kinh ngạc của Tuyết Kỳ: “Sao cậu lại tới đây?”

“Tôi đến tìm Vũ Tình.”

Là thanh âm của Diệp Thiếu Dương!

Tạ Vũ Tình vội vàng tìm ra quần áo mặc vào, đi đến phòng khách, quả nhiên là Diệp Thiếu Dương.

“Sao cậu lại tới đây?

“Không có gì, tôi ra ngoài tìm Quách sư huynh chuyển đồ, đi ngang qua nơi này, thấy nhà chị sáng đèn, lên thăm chị chút.”

Diệp Thiếu Dương có chút câu nệ.

“Ngồi đi. Tuyết Kỳ đi rót nước.”

“Tôi thành người hầu cho chị rồi.” Tuyết Kỳ bĩu môi, nhưng vẫn đi.

Tạ Vũ Tình kéo Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ở bên cạnh mình, Diệp Thiếu Dương hướng bên cạnh xê dịch, mỉm cười nhìn cô.

“Cậu làm sao vậy?” Tạ Vũ Tình nhíu mày

“Cái gì làm sao vậy?”

“Sao tôi cảm giác… Cậu có chút không quá thích hợp” Tạ Vũ Tình gãi đầu, nghiêng đầu nhìn hắn.

“Chỗ nào không thích hợp, không thích hợp sao?” Diệp Thiếu Dương mở to mắt.

“Không có gì, cậu tới tìm chị… Là có chuyện gì? Ồ, chị quên.” Tạ Vũ Tình gõ đầu mình. “Đúng rồi cậu tới vừa lúc, chị nói với cậu, chị ngày mai nhất định phải đi, cho dù cậu không đồng ý, chị cũng muốn đi! Bằng không cậu bảo chị ở nhà chờ, chị chịu không nổi loại giày vò đó, cậu hiểu không, cậu yên tâm chị tuyệt đối không chạy lung tung, sẽ không thành gánh nặng cho các cậu.”

Diệp Thiếu Dương chần chờ nhìn cô, nói: “Đi đâu?”

“Diệp Thiếu Dương!” Tạ Vũ Tình nhảy dựng lên. “Cậu cố ý phải không, còn có thể đi đâu, đương nhiên là theo các ngươi cùng đi xông pha lỗi trì!”

Diệp Thiếu Dương giật mình, cười xấu hổ nói: “À thì, không phải tôi không cho chị đi, chủ yếu là quá nguy hiểm…”

“Mọi người không phải đều đi sao, Đạo Phong cũng đi, có cái gì phải sợ.”

“Mọi người đều đi…” Diệp Thiếu Dương như có chút đăm chiêu, gật gật đầu, hướng cô nói: “À, chị có biết mục đích chúng ta đi lối trì hay không?”

“Cậu đêm nay lạ quá!” Tạ Vũ Tình nhíu mày lại. “Chị cũng hoài nghi cậu có phải Thiếu Dương hay không, đi lôi trì đương nhiên là đi giúp Tiểu Cửu sống lại, chị không hiểu lắm, dù sao là chính cậu nói.”

“Ồ, buổi tối nhiều người, tôi quên tôi từng nói.” Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bên hông mình. “Như giả bao hoán.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu rốt cuộc để chị đi không?”

“Cái này… Ngày mai nói sau, được rồi tôi phải đi tìm Quách sư huynh, tôi đi đây.”

Diệp Thiếu Dương đứng dậy, lúc này Tuyết Kỳ mới chậm rãi đem nước trà đưa tới, Diệp Thiếu Dương đưa tay véo ở trên mặt cô một cái, nói: “Tôi thấy chị là ở với Vũ Tình nghiên rồi, không muốn về chỗ đó của tôi.”

“Cậu nhiều môn nhân như vậy, thiếu một mình tôi cũng không sao.” Tuyết Kỳ bĩu môi.

Diệp Thiếu Dương nói lời từ biệt với họ, ra ngoài rời đi.

“Ngày mai mấy giờ hành động? Tạ Vũ Tình ghé vào trên khung cửa hỏi.

“Cái này… Trời sáng chị đi qua đi. Sớm một chút là được.”

Đóng cửa lại, Tạ Vũ Tình xoay người đưa lưng về cửa phòng, cúi đầu không nói.

“Làm sao vậy?” Tuyết Kỳ thấy sắc mặt cô không đúng, hỏi.

“Tôi luôn cảm thấy Thiếu Dương có chút lạ… Quần áo trên người cậu ấy hình như cũng không đúng, không phải hôm nay mặc, tôi chưa bao giờ nhớ cậu ấy có cái áo sơ mi màu lam này.”

Ánh mắt Tuyết Kỳ chớp động, kéo mở cửa sổ, trực tiếp bay xuống.

Diệp Thiếu Dương vừa mới đi đến cửa tiểu khu, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm Tuyết Kỳ, nói: “Thiếu Dương!”.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua, nói: “Làm gì, sao chị xuống dưới.”

“Tôi muốn xem hoa văn trên thân Long Tuyền Kiếm của cậu.”

“Xem cái này làm gì?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.

“Tôi ngày đó đi nhà bảo tàng, nhìn thấy một thanh kiếm, tên khắc bên trên là Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, rất giống kiểm của cậu, tôi muốn xem kiếm của cậu chút, cùng thanh kiếm đó có phải giống nhau hay không. Tò mò, không được sao?”

Diệp Thiếu Dương cười cười, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhất thời linh quang tỏa ra, Tuyết Kỳ cách thật xa đã cảm nhận được linh khí trên thân kiếm, ghé lên nhìn một hồi, nói: “Thật sự là giống nhau như đúc.”

“Cái kia quá nửa là đồ dỏm đi, cổ đại có rất nhiều kiếm sự, phỏng theo danh kiếm chế tạo đồ dỏm, vàng thau lẫn lộn, có đầy mà.”

Tuyết Kỳ gật gật đầu, nói tạm biệt với hắn, nhìn hắn rời khỏi, bản thân lúc này mới về trong nhà.

“Là Diệp Thiếu Dương thật, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là thật, không giả được.” Tuyết Kỳ vừa vào cửa lập tức nói.

Tạ Vũ Tình bất đắc dĩ nói: “Thần kinh cô cũng quá nhạy cảm, tôi chỉ lảm nhảm, sao có khả năng hoài nghi thân phận của cậu ấy, Diệp Thiếu Dương tôi còn có thể không nhận ra sao.”

“Ta ma biến hóa, có đôi khi so với thật sự còn thật hơn, chị mắt thường phàm thai sao có thể nhìn ra được, trên lúc mấu chốt này, vẫn phải cẩn thận.” Dùng một chút, Tuyết Kỳ nói. “Nhưng yên tâm đi, là Diệp Thiếu Dương tên xỏ lá đó, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm là không giả được.”

Diệp Thiếu Dương ngủ hai ba giờ, lúc trời sắp sáng, Đạo Phong đã đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi