MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Tứ Bảo cười nói: “Nói cậu ngốc đúng là ngốc thật, trấn mộ thú đã bị thu phục, chỉ cần không thể đột phá trận pháp vây khốn nó, vậy thì giống quản gia, người khác không vào được, nhưng hậu nhân Tân gia dựa vào tín vật, là có thể đi vào, tiền bối kia của tôi, chính là tìm được tín vật của con cháu Tân Hoàng cùng bản đồ lăng mộ, mới dám đi vào tầm bảo.”

“Kết quả thể nào, tìm được châu gì đó sao.”

Tứ Bảo nhún vai, “Chết hết rồi.”

Diệp Thiếu Dương và Trang Vũ Nịnh giật mình.

“Không thể nào, không phải có tín vật gì sao?”

“Tín vật chỉ hữu dụng nhằm vào trấn hồn thú, trên thực tế, trấn hồn thú đó không ở đấy nữa. Nhưng trong mộ còn có rất nhiều cơ quan khác, pháp môn phá giải cơ quan truyền tới một thế hệ kia hậu nhân của hắn chỉ là tàn thiện, kết quả cơ quan quá lợi hại, một đống Bàn Sơn Đạo Nhân và Mô Kim Giáo Úy đều chết ở bên trong.”

“Được rồi. Thật sự là người chết vì tiền.” Diệp Thiếu Dương mang tính tượng trưng cảm khái một chút.

Tứ Bảo thở dài, tầm mắt một lần nữa rơi ở trên thân Trấn Mộ Linh trong Kim Mân Bát Vu, Trấn Mộ Linh kia có thể là mệt mỏi, ghé vào đáy bát không nhúc nhích. “Nếu không phải hôm nay nhìn thấy thứ này, tôi cũng đã quên chuyện này, đáng tiếc đã muộn, nếu sớm một chút mà nói, nói không chừng còn có thể xuống mộ đi xem chút… Khụ khụ, tôi đối với tài bảo bình thường cũng không

dám hứng thú, nhưng mà Tùy Châu đó, nhỡ đâu thực ở trong mộ, vậy.” “Đó là đủ chết!” Diệp Thiếu Dương lườm hắn. “Nhưng cậu nói cái gì sớm hay muộn, cậu biết mộ đó ở đâu?”

“Tôi không biết, nhưng có người biết mà.” Tứ Bảo cười cười thần bí, “Hơn nữa xuống mộ cũng sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, cơ quan nơi đó, người này đều có thể phá.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Cậu không phải nói mộ gì đó rất lợi hại sao, một người có thể phá được những cơ quan kia? Nào có ai lợi hại như vậy, lão tổ tông Hồ Bát Nhất nhà cậu?”

“Cái em gái cậu, tổ tông cậu là Vương mập mạp!” Tứ Bảo nói, “Cởi chuồng còn cần người buộc chuông, cậu biết lúc ấy chủ trì xây mộ là ai không, người cậu quen biết.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, lập tức nghĩ tới, “Cậu là nói, Từ Phúc?”

“Đương nhiên. Quốc sư Đại Tần, chuyện lớn như vậy, sao có thể thiếu được hắn, cho nên tôi mới nói đáng tiếc, hắn bây giờ bị bắt rồi, muốn hỏi cũng không hỏi được.”

Diệp Thiếu Dương không có hứng thú đối với những thứ phương diện trộm mộ, đối với Tùy Châu gì đó cũng không có hứng thú. Tứ Bảo lưu loát nói nhiều như vậy, hắn cũng chỉ coi là một câu chuyện thú vị mà nghe, chưa để vào trong lòng.

Trang Vũ Ninh đã không có việc gì, Diệp Thiếu Dương không hỏi thăm thêm tình huống cổ mộ kia của Thái quốc, bảo bọn họ ngồi, mình đi đun nước pha trà uống.

Lúc uống trà, Tạ Vũ Tình gọi điện thoại tới, hỏi hắn ở nơi nào, đã chạng vạng, hành động sắp bắt đầu rồi, cần chạy qua trước. Diệp Thiếu Dương bảo cô lái xe tới đón mình.

“Thiếu Dương, anh có chính sự phải không, em thấy Vũ Ninh cũng không có việc gì, vậy bọn em về trước nhé.” Chu Tĩnh Như rất biết nghĩ cho người khác, nói.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nhìn Trang Vũ Ninh, nói: “Em kế tiếp muốn đi đâu?”

“Em ngày mai cần đi Bắc Kinh, gặp mặt đoàn làm phim.” Trang Vũ Ninh cũng nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp

“Được rồi, à, trước đó em nói, em còn có bạn cùng nhau xuống mộ phải không, bọn họ chưa chắc đã nhất định không có việc gì, có lẽ Trấn Mộ Linh ở vị trí nào đó không dễ phát hiện trên người, em sau khi trở về, bảo bọn họ kiểm tra toàn thân một phen, nếu có mà nói… Anh vẽ cho em mấy lá bùa đi. Em bảo bọn họ hòa nước bùa uống hết, sau đó mỗi ngày dùng gạo nếp và nước tỏi bồi bướu thịt, nửa tháng thứ này sẽ chết. Phương pháp này chỉ chậm một chút, trong lúc đó ký sinh linh kia giãy dụa, có thể sẽ tương đối khó chịu, nhưng cũng không có gì

nguy hiểm.”

Lập tức về mấy tấm Diệt Linh Phù cho cô, sau đó đưa hai cô nương xuống lầu.

Chu Tĩnh Như tạm thời không rời khỏi Thạch Thành, có thể thường xuyên gặp mặt với Diệp Thiếu Dương, cho nên không có gì, chủ yếu là Diệp Thiếu Dương và Trang Vũ Ninh cần từ biệt một chút.

“Anh lúc trước đã nói với em, em thể chất mẫn cảm, vốn dễ trêu chọc những thứ này, anh tặng cho em bùa hộ mệnh, chỉ có thể phòng ngừa tà vật bình thường, nhưng phương diện này nhỡ đâu em lại gặp được cái gì có thể tới tìm anh bất cứ lúc nào, mặc kệ em trêu chọc cái gì, không có gì anh không xử lý được.”

Trang Vũ Ninh có chút động tình, cắn môi, trầm mặc một lúc lâu, nói: “Anh cũng phải bảo trọng, em tìm anh trên wechat, không được một tháng không trả lời em.”

“Cái đó. Một lời khó nói hết, được rồi, dù sao anh lần sau nếu có chuyện gì, cũng nói trước cho em.”

Trang Vũ Ninh đi tới, ôm Diệp Thiếu Dương một cái, sau đó hướng hắn cười cười, theo Chu Tĩnh Như cùng lên xe rời đi. Sau khi lên xe, lại đem cửa kính xe mở ra, nói: “Đúng rồi, bảo Qua Qua nói với Thất Bảo, em bây giờ đã về nước, bảo nó tới thăm em!”

“Nhớ rồi!”

Nhìn theo ô tô chạy đi, Diệp Thiếu Dương trở lại trên lầu, thấy Tứ Bảo còn đang đùa nghịch Kim Mân Bát Vu kia, ghé lên nhìn thoáng qua Trấn Mộ Linh, nói: “Cậu sao còn chưa giết nó.”

“Giết để làm chi, tôi tính đưa cho Quách lão, hắn khẳng định rất thích thứ này.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, lão Quách là thích nhất những thứ tà vật cổ quái này, đam mê lớn nhất chính là nuôi dưỡng cùng dạy dỗ chúng nó, nhưng nghĩ đến thứ ghê tởm như vậy nếu như bị lão Quách dạy dỗ thành linh phó vân vân, nghĩ chút thôi cũng nổi da gà, vì thế kiên trì muốn đem nó giết chết, nhưng Tứ Bảo không chịu, đem Kim Mân Bát Vu thu lại, nói: “Nói chính sự, cậu muốn đi giúp Vũ Tình tra án sao?”

“Dù sao cũng ở lại. Bọn họ đi Không Giới tra manh mối, trong lúc nhất thời tôi cũng không có khả năng có biện pháp xông vào Thiên Khí son, chỉ cần vượt ở trước cái hôn lễ rắm chó kia đi qua là được.”

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy áp lực cường đại. Nhất định phải ở trước cái gọi là hôn lễ, đem Lãnh Ngọc cứu ra.

Tứ Bảo trầm ngâm nói: “Thiếu Dương, chuyện Long Hoa hội, tôi cũng không lo, tuy đại đệ tử kia của Tinh Nguyệt Nô rất thần bí, nhưng chỉ cần hắn dám ra tay, tuyệt đối không phải đối thủ của cậu, cậu ở nhân gian là vô địch, nhưng cậu phải biết rằng, Thiên Khí son là sào huyệt Thị tộc, thi vương lớn nhỏ các thứ đều ở bên trong, cái này…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Hiên Viên sơn chúng ta không phải cũng xông vào rồi.”

“Hiên Viên son là lợi hại, nhưng ít người, hơn nữa chúng ta xông vào chỉ là một cái sơn môn Bắc Đẩu quan trong đó, cũng không phải đỉnh núi chính thật sự. Thiên Khí son ba đại thi vương, không phải nói giỡn, càng không cần nói có vô số cương thi thối hoắc, chất đống cũng đè chết cậu, cho dù Phong Chi Cốc và Liên Minh Tróc Quỷ cùng đi, sợ cũng có đi không có về…”

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Cậu nói cái này có ý tứ gì?”

“Có ý tứ gì?” Tứ Bảo ngẩn ra, sau đó vỗ đùi mắng: “Cậu là có ý tứ gì thế, cậu cho rằng tôi sợ à? Tôi con mẹ nó quan hệ thế nào với cậu, tôi sợ? Cậu đi nơi nào tôi không dám đi theo?”

Diệp Thiếu Dương đấm một cú ở trên ngực hắn, “Cái em gái cậu chứ, cậu biết tôi không phải ý tứ này, tôi là muốn hỏi cậu, sao đột nhiên nói về cái này.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi