MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương dùng cường khí kích hoạt nhẫn Bằng Tinh Mã Não, rất nhanh thu được Đạo Phong đáp lại, ba cái, ý tứ hắn sẽ mau chóng chạy tới. Diệp Thiếu Dương gọi lão Quách cùng nhau đi phòng ngủ chuẩn bị đồ.

“Ta muốn đi Không Giới, chuẩn bị thuốc nổ.” Lão Quách nói, “Bởi vì dùng đều là pháp dược Không Giới, cần điều phối trước.

Diệp Thiếu Dương bảo Qua Qua dẫn hắn đi Thanh Khâu sơn trước, thuận tiện nói cho mọi người, bảo bọn họ an tâm chờ.

Ởphòng ngủ đợi một lúc, Đạo Phong và Dương Cung Tử đã đến.

Diệp Thiếu Dương cũng không nói chuyện tào lao, nói với bọn họ chuyện có liên quan “Cửu Tinh Điệp Khí Trận” và Tru Tiên kiếm bị trộm, hai người cũng cảm thấy chấn động gấp bội. Đạo Phong cũng đoán có thể là pháp thuật công hội làm.

“Cửu Tinh Điệp Khí Trận…” Đạo Phong trầm ngâm, lông mày khẽ nhíu lại.

“Sao, người từng nghe nói?” Diệp Thiếu Dương phát hiện được một tia hy vọng.

“Có chút đầu mối, chuyện này, ta đi điều tra, vẫn là xử lý việc bây giờ trước đi. Khi nào đi Không Giới?”

“Chờ tin tức của quân sự, sau đó liền có thể đi, hiện tại bên kia hình như đã bắt đầu đánh rồi.”

Đạo Phong trở nên trầm ngâm. Dương Cung Tử hỏi: “Thiếu Dương, kế hoạch của cậu là thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chúng ta nhiều người như vậy đi Thiên Khí sơn, nếu Nữ Bạt cùng Doanh Câu không có mặt, chỉ có một mình Hậu Khanh, vậy thì tương đối dễ đối phó. Đạo Phong người có thể đơn đầu Hậu Khanh không?”

Đạo Phong lườm hắn, “Ngươi chỉ trông được vào ta phải không.”

Diệp Thiếu Dương cười hề hề.

Dương Cung Tử nói: “Thiếu Dương, cậu đừng đem sự tình nghĩ quá đơn giản. Thiên Khí son là sào huyệt Thị tộc, tuyệt đối không dễ dàng bị chúng ta công hãm như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi biết, tôi chưa từng nghĩ tới công hãm Thiên Khí sơn, mục đích là cứu người, chỉ cần có thể trụ vững bọn chúng phản công, cứu người lập tức đi ngay.”

“Vấn đề là cậu có biết Lãnh Ngọc bị nhốt ở đâu không?” Dương Cung Tử hỏi.

“Biết, Qua Qua lúc trước đi hang núi kia từng tìm được cô ấy.”

“Vậy nếu luôn luôn ở đó còn tốt, nếu đổi chỗ, thì phiền toái.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi, điều hắn sợ nhất, cũng là loại khả năng này. Dù sao tất cả đều là vì tìm được Nhuế Lãnh Ngọc, mà lần đánh lén này, ưu thế lớn nhất –– cũng có thể nói là duy nhất của bọn họ chính là thời gian, nhỡ đâu đến lúc đó không tìm thấy Nhuế Lãnh Ngọc, thời gian kéo dài, đợi đến chiến tranh chấm dứt, hoặc là cương thi nơi khác đi qua tiếp viện, trong ngoài giáp công… Một khi hình thành cục diện như vậy, trên cơ bản phải GG (good game – tương đương nhận thua).

Nhưng Nhuế Lãnh Ngọc ở đâu, đây là nhân tố không thể xác định cũng không có cách nào xác định trong hành động. Nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể đi thử một lần.

“Đạo Phong, Sơn Hà Xã Tắc Đồ mang theo chứ?”

Đạo Phong nhíu mày nhìn hắn, “Làm gì?”

“Thời khắc mấu chốt, dưa hết vào nó.” Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi. m ty, Phong Đô thành.

Tiêu Dật Vân đi theo một quỷ sai ra khỏi cửa thành, đối mặt binh sĩ thủ thành hành lễ, vẻ mặt ngưng trọng Tiêu Dật Vân tựa như cũng không có tâm tư hoàn lễ, chỉ khoát tay áo, bước nhanh ra ngoài.

“Lão Trương, rốt cuộc là ai tìm ta? Vì sao không trực tiếp đến Thiên tử điện, muốn ta đi ra là làm gì?” Mới ra khỏi cửa thành, Tiêu Dật Vân liền nói ra nghi hoặc trong lòng đối với quỷ sai bên cạnh.

Lão Trương cười cười, nói: “Ngài của tôi ơi, tôi không phải nói rồi sao, một người bạn cũ của tại hạ, muốn gặp Tiêu lang quân một lần, tôi không tiện từ chối, về phần vì sao phải ở ngoài thành… Tiêu lang quân ngài đi là biết, tại hạ sao dám lừa lang quân người chứ.”

“Tốt nhất là nhanh lên, thê tử ta sắp đi nhân gian, ta còn có chuyện nói với nàng ấy.”

Tiêu Dật Vân tràn đầy nghi hoặc, theo hắn đi vào vạt rừng nhỏ.

Vừa mới vào, Tiêu Dật Vân lập tức sâu sắc cảm giác được một luồng thi khí nồng đậm, đứng khựng lại, nhìn về phía lão Trường, lạnh lùng nói: “Bằng hữu của ngươi là cương thi?”

Lão Trương nói: “Đúng vậy, chính bởi vì điều này, mới không dám vào Phong Đô thành, chỉ có thể làm phiền lang quân đi một chuyến… Lang quần chớ trách, lão đại lấy hồn phách đảm bảo, tuyệt không có gì nguy hiểm.”

Tiêu Dật Vân không ra tiếng, ở dưới sự dẫn dắt của lão Trường tiếp tục đi về phía trước.

Về phần nguy hiểm, đó là không tồn tại, nơi này ngay tại bên ngoài Phong Đô thành, dưới chân thiên tử, nếu thực có tà vật gì muốn bất lợi với mình, dám động thủ ở nơi này, chỉ có thể là tìm chết, với lại lão Trường cũng đã quen biết mấy chục năm, không có khả năng đi làm ra việc sai lầm.

Tiêu Dật Vận chỉ là tò mò cương thi này là ai, vì sao muốn gặp mình.

Cương thi khác với quỷ yêu tà linh, ở nhân gian là tà vật bị kỳ thị nhất, mỗi người kêu đánh, mình từ trước tới giờ chưa từng có bạn bè cương thi nào. 0, từ trước ngoại trừ Tuyết Kỳ, Tuyết Kỳ trên ý nghĩa nghiêm khắc cũng là quỷ thi, nhưng trên người Tuyết Kỳ không có thu khí, cũng không có khả năng thần bí như vậy.

Ôm sự tò mò mãnh liệt, Tiêu Dật Vân đi tới chỗ sâu trong rừng rậm, ở trong bóng của một cái cây, thấy được người chờ đợi mình: một cương thi khuôn mặt héo rũ, trên mặt tựa như mọc rất nhiều nhọt, nhìn qua cực ghê tởm, giữa một đống nhọt chèn ép một đôi mắt nhỏ xanh lét. Cương thi có linh, tự nhiên là quỷ thi.

Quỷ thi này nhìn thấy Tiêu Dật Vân, lập tức khom người bái, dùng giọng khàn khàn nói: “Bái kiến Tiểu lang quân!”

“Không dám nhận.” Tiêu Dật Vân lắc mình đến một bên, lạnh lùng nói.

Hắn đã thấy rõ, đây là một quý thi đến từ nhân gian, loại sinh linh này vốn không nên tồn tại trong tam giới, mặc kệ là pháp sư hay quỷ sai gặp được, đều nhất định phải diệt, mặc kệ có căn do gì, quý hồn ở nhân gian chiếm cứ không đi, vốn đã là tội, như loại tham luyện thi thể, đắm mình thành quỷ thi này, tôi càng thêm một bậc.

Nguyên nhân rất đơn giản, quỷ hồn còn chia ra chính từ tà tị, mà quý thi không có ngoại lệ, muốn bảo trì xác chết, chỉ có thể không ngừng hút máu. Tiêu Dật Vân thân là âm thần, tuy không trực tiếp phụ trách tróc nã những tà vật này, những đụng phải cũng không thể mặc kệ, đối với nó tự nhiên không có gì hoà nhã.

“Ngươi là ai, tìm ta làm gì?”

Quỷ thi này nhìn lão Trương một cái, nói: “Đa tạ viện thủ, chuyện ta muốn nói với Tiêu lang quân người biết ngược lại không tốt đối với người, mong dài bước.”

“Được, các ngươi tán gẫu.” Lão Trường cũng rất biết điều, hướng Tiêu Dật Vân chắp tay, hướng ngoài rừng rậm bay đi.

Quý thi lại bái Tiêu Dật Vân, nói: “Tại hạ là thủ hạ Hậu Khanh phải đi, chịu hắn sai phái, đến tìm Tiêu lang quân bàn bạc một việc…”

Tiêu Dật Vân vừa nghe, thiếu chút nữa không thể đứng vững, ngây ngốc nhìn quỷ thi này, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy cực độ không thể tưởng tượng. “Hậu Khanh… Bảo người tới tìm ta?”

Quỷ thi gật gật đầu.

“Ha ha, ta không nghe lâm chứ, là ai cho người dũng khí đến? Tuy âm ty không chính diện khai chiến với Thị tộc các người, nhưng đối với cương thi các ngươi cũng là gặp một bắt một, người đến tim ta?”

Quỷ thi nói: “Hậu Khanh là dặn dò như vậy, việc này, chỉ có người có thể giúp.”

“Hỗ trợ? Hắn điên rồi à!” Tiêu Dật Vân vừa nghe, quả thực đúng là nói nhảm, nhưng cẩn thận suy nghĩ, Hậu Khanh và mình từ trước tới giờ không có gì qua lại, vì sao sẽ chuyên môn phái người tìm đến mình, nơi này khẳng định có duyên cớ gì, liền hỏi: “Tìm ta làm gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi