MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Trang Thái bùi ngùi nói “Lúc ấy, Trần nhị tam trước khi bị phế linh mạch, đã từng đau khổ cầu xin ta buông tha cho hắn, nói sẽ không bao giờ tìm ta nữa, nhưng ta không thể nào tin hắn được nữa, vẫn là để vị pháp sư kia xuống tay, hắn chắc hẳn vì vậy mà ghi hận trong lòng, cho nên ta mới nói là báo ứng, ta nào có nghĩ đến, sự tình đã qua bao nhiêu năm hư vậy, con hắn lại tìm vũ vũ trả thù…..”

Nghe hắn nói xong, mọi người đều không nói gì, Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một lát nói “Trách không được, Hồ Uy lại bày ra một bố cục lớn đến như vậy để đối phó với vũ vũ, nguyên lai không phải vì tiền, cũng không phải là ngẫu nhiên…..”

Tạ Vũ Tình nói: “Vẫn không đúng, Trang tiểu thư, ngươi không phải là chủ động tìm Hồ Uy để mua tiểu quỷ sao? Nếu là trả thù, thì hắn cũng không chờ đến bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương nghe thế, trong lòng liền động, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, Hồ Uy có lẽ cũng không nghĩ đến chuyện báo thù, mà là vũ vũ vừa khéo đến Thạch thành học đại học, lại tìm đến hắn mua tiểu quỷ, thời điểm Hồ Uy nhìn thấy tên họ cùng sinh thần bát tự, thì hắn cũng tìm được cơ hội báo thù.”

Trang Vũ Ninh đỏ mặt nói “Có lẽ là trùng hợp muội đến Thạch thành học đại học, nhưng việc mua tiểu quỷ là do oánh oánh chỉ dẫn, chả lẽ đây cũng là kế hoạch của Hồ Uy, oánh oánh cũng là đồng lõa của hắn?”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, nói “Có lẽ nàng ấy cũng chỉ bị hắn lợi dụng mà thôi, có thể Hồ Uy nghe được quan hệ giữa 2 người, sau đó cố ý tiếp cận nàng ấy, bán ra tiểu quỷ, cố ý bảo nàng ấy tìm bằng hữu cùng tới mua ….

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của ta, bất quá sự tình đã đến mức này rồi thì chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.”

Trang Vũ Ninh gật đầu, mày nhăn lại nói “Hắn bán cho ta thất bảo, thất bảo lại là ​một ​tiểu quỷ bình thường, mà hắn cũng không có nói phải huyết dưỡng …..”

Diệp Thiếu Dương nói “Chuyện này cứ hỏi thất bảo ​một ​chút là biết.”

Nói xong, lấy ra lá bùa có chứa thất bảo, phách tay ​một ​cái, thất bảo liền bị roi xuống dưới đất, mở to đôi mắt nhìn bốn phía, phát hiện ra Trang Vũ Ninh, liền muốn đi qua.

Diệp Thiếu Dương duỗi tay ngăn cản nói “Tiểu gia hỏa, đừng có gấp vậy.”

Thất bảo nhìn hắn ​một ​cái, sợ tới mức rụt người trở về, trên mặt là bộ dáng ủy khuất cùng sợ hãi.

“Thiếu Dương ca, đừng có dọa nó nữa, nó ngoan lắm”

Trang Vũ Ninh tiến đến ôm nó vào ngực, tuy rằng hai người cũng không thể là ôm thật với nhau.

Trang Thái có chút tức giận liếc nhìn nữ nhi, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ thở dài.

Diệp Thiếu Dương cố ý nói: “Tiểu quỷ đã ăn thịt uống máu rồi mà ngoan? ”

“Ta không có...”

Thất bảo ủy khuất nói “ta cùng mụ mụ ở bên nhau nữa năm, chưa từng ăn qua những thứ đó.”

Diệp Thiếu Dương xem ra nó cũng không giống là đang nói dối, nhíu mày nói “Thế nàng ấy cho ai ăn thịt sống? ”

“Hẳn là ….

Nứt đầu.”

“Nứt đầu?”

“Chính là con quỷ lúc nãy bị ngươi đánh bại, nó là dùng 10 tấm da trẻ con may chồng lên nhau, đầu có vết nứt, nên chúng ta đều kêu nó là nứt đầu.”

Trong mắt thất bảo, xuất hiện nỗi sợ mãnh liệt.

Diệp Thiếu Dương nhìn nó, nói “Nói rõ ràng hơn”

“Chúng là bị Hồ Uy bắt tới, nhốt trong quan tài thủy tinh, lúc đầu ở đó có hai tòa quan tài thủy tinh, có mười tiểu quỷ có lệ khí rất mạnh, được nhốt chung trong ​một ​tiểu quan tài thủy tinh, chúng nó rất đáng sợ, sau đó nứt đầu được bỏ vào, nó là, nó là 1​một đứa trẻ con chân chính, linh thân của nó chính là thân thể nó!”

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, linh thân cũng là cổ mạn đồng? 10 tấm da người khâu vá lại thành? Loại tà thuật này, đến hắn cũng là chưa có nghe qua bao giờ, lập tức cảm thấy rét lạnh, nói “Tiếp theo thì sao”

“Sau đó nó ở trong thủy tinh quan đó, liền bắt các tiểu quỷ khác chém giết, 10 tiểu quỷ kia liền bị nó ăn sống hết, hấp thu hết hồn lực cùng lệ khí, cái này là chính chúng ta tận mắt nhìn thấy, sau đó nó bị Hồ Uy mang đi, sau đó chúng ta lần lượt bị hắn phong ấn trong cổ mạn đồng, sau đó đến phiên ta, sau đó thì biết mụ mụ….”

Nói đến đây, nó cuộn tròn trong ngực của Trang Vũ Ninh, tuy rằng thân thể của nó là hư vô, không cảm giác được thân thể của Trang Vũ Ninh, nhưng nó thích loại cảm giác này.

“Mụ mụ đối với ta rất tốt, ta cũng rất thích nơi này, vốn dĩ ta cho rằng sẽ ở rơi đây, nhưng cho đến ​một ​ngày, Hồ Uy tới bắt trộm ta đi, ta đành phải chuồn đi ….”

Thất bảo nước mắt chảy xuống.

“Sau đó, hắn đem nứt đầu bỏ vào trong cổ mạn đồng, tuy rằng nó có thân thể, nhưng cũng thể thoát ra khỏi linh thân ban đầu, nứt đầu ngụy trang thành bộ dáng của ta, cùng mụ mụ ở chung ​một thời gian, mê hoặc nàng cung cấp thịt sống cho nó, sau đó liền hiện ra bản tính ….



Diệp Thiếu Dương nghe thế, chậm rãi gật đầu, thì ra Trang Vũ Ninh lựa chọn huyết dưỡng là vì bị nứt đầu kia mê hoặc, điểm này đến nàng cũng không biết.

Như vậy nàng cũng chỉ là người bị hại, từ đó một cái vấn đề vẫn nằm trong lòng cũng được giải thích.

Tại sao lúc trước mình nghĩ mãi không ra, vì sao từ ​một ​con sống dưỡng tiểu quỷ, lại có thể chuyển thành huyết dưỡng, nửa năm cũng không đến, liền biến thành ​một ​con ác linh đáng sợ như vậy, thậm chí có thể cùng với mình đối kháng, thì ra chân tướng là vậy.

Đột nhiên, hắn nghĩ đến cái gì, hỏi: “Ngươi lúc ấy không phải đã chạy trốn rồi sao, vì sao sự tình sau đó, ngươi làm sao biết được?”

“Ta đào tẩu xong, trốn một thời gian, lại trở về liền thấy nứt đầu, ta rất sợ nó, định nhắc nhở mụ mụ, nhưng trên người nàng đã dính lấy tà khí của nứt đầu, nên ta chỉ có thể từ xa nhìn, những đều này là ta núp ở bên nhìn thấy.”

Diệp Thiếu Dương dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn kỹ nó: “Ngươi không có tu vi gì, sao mà có thể từ trên tay của Hồ Uy chạy thoát, ngươi làm thế nào?”

“Là có 1 cái pháp sư giúp ta, nói là Hồ Uy muốn đến bắt ta, ta mới có cơ hội chạy thoát, pháp sư kia dùng pháp thuật ẩn tàng khuôn mặt nên dù ta có mắt quỷ, cũng không thể nào nhìn ra bộ dáng của hắn.”

Thất bảo ngẩng đầu nhìn Trang Vũ Ninh, “Mụ mụ có biết không, người pháp sư vẫn luôn giúp người, bảo hộ tâm thần, nhưng sau này người bị nứt đầu mê hoại quá lợi hại, hắn không âm thầm giúp đỡ được, nên dùng ​một ​đạo phật âm đánh thức người, làm cho người tạm thời thanh tỉnh, cảm nhận được sự đáng sợ của nứt đầu, sau đó người mới ném đi cổ mạn đồng...”

Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, nguyên lai là còn có người âm thầm giúp đỡ, hắn đột nhiên nghĩ đến tin nhắm mà mình thu được, chả lẽ cùng ​một ​người? Còn có, Thất bảo nói hắn đánh thức Trang Vũ Ninh bằng ….

phật âm? Lập tức sờ soạng trong túi tìm di động, kết quả không có.

“Ở nơi ta”

Tạ Vũ Tình đem điện thoại đưa cho hắn, nói:”

Ngươi có phải hay không tìm số của tin nhắn kia? lúc nãy ta đã gọi thử, tắt máy không có ai.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi