MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Tiểu Mã nhìn Diệp Thiếu Dương vội vàng bố trí trận pháp, cau mày hỏi: “Sao ta thấy không có chút phản ứng gì cả?”

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi là một người bình thường, sao có thể nhìn thấy phản ứng gì, trận pháp này ở Khôn vị, cùng với thần tượng trên núi là một trên một dưới, một cao một thấp, tương ứng hai vị trí Càn Khôn, hình thành mắt trận phong thuỷ, cương khí ra từ chính Bắc Đẩu Tinh, đối ứng với Càn vị, tạo thành luồng gió mới, giống như một cái tường gió, có thể ngăn cản phần lớn tử khí xâm lấn.”

Vương gia thôn trưởng đi tới, nói: “Diệp tiên sinh, chúng ta nhiều người như vậy, hiện tại phải làm sao bây giờ?”

“Có thể làm gì bây giờ, chờ thôi, chờ Tứ Bảo đem cứu binh mang tới.”

Diệp bá gãi gãi đầu, cũng đi tới, nhìn vô số thôn dân, nói: “Nhiều người như vậy, an bài thế nào đây?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lát, nói: “Tứ Bảo đoán chừng hai ba ngày nữa mới về, nhiều người như vậy, cũng không thể ngồi đợi ở đây hai ba ngày, tìm chỗ nghỉ ngơi trước đã, cứ tạm chấp nhận hai ngày như thế, còn về phần ăn uống, các người tự mình nghĩ cách, cái này ta không quản được.”

Vì thế, Diệp bá cùng mấy vị thôn trưởng cùng nhau bàn bạc, cũng may trên phố phòng ốc khá nhiều, quyết định trước tiên, đưa những người già yếu bệnh tật vào trong nghỉ ngơi, nếu còn phòng trống sẽ an bài thêm phụ nữ trẻ em, thật sự không còn chỗ cho đám người trẻ tuổi, thì có thể ăn ngủ trên bãi cỏ ngoài trời, hai ngày cũng không sao, còn thức ăn, trên phố mọi nhà đều có lương thực, nhưng trong thời điểm nguy nan này, cũng không ai chịu lấy ra chia sẻ với người khác.

Vì thế, sau khi thương lượng chi tiết cụ thể với nhau, từng người nhóm Diệp bá dùng loa đi thông báo, sau đó lại cùng nhau đi sắp xếp an bài, cuối cùng chỉ còn lại một số người trẻ không có chỗ ở, đành phải ở lại trên đường phố.

Đối những người trẻ tuổi này, đáng sợ nhất không phải chuyện quỷ quái vây thôn, mà là tử khí tập kết mà chặn mất tín hiệu di động, làm họ không lên mạng được, chỉ có thể ngồi mà nói chuyện phiếm.

Diệp bá đi tới nói cho Diệp Thiếu Dương, đã an bài cho bọn hắn mấy gian phòng, có thể ở được vài người.

Diệp Thiếu Dương cũng không khách khí, gật đầu đồng ý, sau đó đoàn người theo Diệp bá, đi vào một tiểu viện tử bên đường, chỉ có ba bốn gian phòng, mọi người sắp xếp một chút: Nhuế Lãnh Ngọc cùng Diệp Tiểu Manh ở một gian ; Uông Ngư, Lão Quách cùng Nhạc Hằng ở một gian; Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã ở một gian, vấn đề chỗ ở đã được giải quyết.

Diệp bá còn xách một túi gạo cùng một ít thịt muối, lạp xưởng tới, tất cả đều được vơ vét từ mấy cửa hàng khô trong Tập.

Trong bếp có đầy đủ dụng cụ, trong viện cũng có giếng nước, chờ chủ nhà làm quen với bọn họ, một lúc sau, Diệp bá rời đi, tuy phòng ở của họ bị chiếm đi, nhưng chủ nhà thật là cao hứng, hơn nữa lấy mấy người Diệp Thiếu Dương có thể ở lại trong nhà mình nên cảm thấy cực kỳ vinh quang, rốt cuộc bọn họ là niềm hy vọng của mọi người, đều tập trung vào Diệp Thiếu Dương cùng các bằng hữu của hắn.

Tuy rằng trong thời điểm nguy hiểm thế này, nhưng cơm ăn cũng phải nấu.

Lúc chạng vạng tối, Diệp Thiếu Dương ra tay nấu cơm, nấu một nồi cơm, thả mấy cái lạp xưởng cùng một khối thịt muối vào, sau khi cơm chín, mùi thơm ngào ngạt làm cho người khác bụng lại khó chịu.

Mấy đứa trẻ con tập chung trong phòng bếp, ăn một bữa tối đặc biệt này, Tiểu Mã vì ăn nhiều thêm hai chén cơm, nên bị yêu cầu ở lại rửa chén, còn lại mọi người cùng nhau ra ngoài, đi dạo một chút.

Do tín hiệu cũng không có bắt được, điện cũng bị tắt, trên đường tối thui, chỉ thấy bóng người mơ hồ, đang đứng sát vào một bên đường, nhìn về phía tử khí đen kịt bên ngoài, ánh mắt ngây dại, đến mấy bà tám hay buôn chuyện cũng chẳng còn tâm tình nói chuyện, trong lòng ai cũng như đè nặng một cục đá, không biết bao giờ nó sẽ rơi xuống, hậu quả có nghiêm trọng hay không.

Chỉ có lũ trẻ cái gì cũng không biết, nhưng để phòng ngừa bọn chúng chạy ra ngoài kết giới, cả đám đều bị người lớn trông coi rất kỹ.

Một đám thanh niên được lựa chọn, ngồi ở bên đường, giám sát đường phố, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Dạo qua một vòng, mấy người Diệp Thiếu Dương quay vào trong nhà, tán gẫu một chút, rồi từng người tự về phòng nghỉ ngơi.

Diệp Thiếu Dương vào phòng, thu dọn chăn đệm, đi lên sân thượng, trải xuống mặt đất, quyết định qua đêm ở đây.

Như vậy sau khi mình ngủ, vạn nhất có chuyện gì phát sinh, cũng có thể thấy động tĩnh mà tỉnh lại.

Một lát sau, Tiểu Mã cũng dọn chăn đệm đi lên, trải ra sân thượng nằm.

Hai người mới trò chuyện được vài câu, đột nhiên, Diệp Thiếu Dương cảm giác được phía sau có một luồng khí dị động, quay đầu lại nhìn lại, thấy đằng sau có một con quái vật đang bò sát sàn nhà --

- nhìn kỹ thì thấy không phải quái vật, mà là một người ngồi xổm trên mặt đất, thò ra một cái đuôi rất dài, đầu trọc, ngũ quan vặn vẹo dữ tợn, màu trắng bạc trên người hắn, tỏa ra một màu ánh sáng màu xanh biếc, lúc sáng lúc tối.

“Yêu quái!”

Tiểu Mã vội lăn lóc rồi bò dậy, lui đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương.

Quái vật bò đến trước mặt Diệp Thiếu Dương cách chừng ba mét, đột nhiên dừng lại, ngồi giống như chó trên mặt đất, há to mồm đầy răng nanh sắc nhọn, phun ra một câu nghe khá rõ: “Diệp Thiếu Dương, ta không được rồi.”

Là giọng của Diệp Tiểu Thước! Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu được, "Quái vật" xấu xí tà ác trước mặt mình chính là tâm ma của Diệp Tiểu Thước.

Ma từ tâm sinh ra, ngoại trừ thánh nhân hay Đức Phật nhị tông đại năng, trong lòng mỗi người đều có tâm ma, ở thời điểm đặc biệt, người ta có thể nhìn thấy tâm ma của chính mình.

Nhưng mà tâm ma không bị lý trí khống chế, cho nên mỗi lần xuất hiện, đều biến thành hình dáng kẻ thù của mình, cùng mình đối lập.

Điều làm Diệp Thiếu Dương giật mình chính là, Diệp Tiểu Thước ngang nhiên có thể điều khiển tâm ma của chính mình! Đây là pháp thuật gì? Không kịp nghĩ nhiều, Diệp Thiếu Dương vội hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Ta cảm giác được, Quỷ Mẫu đã hoài nghi ta.”

, "Tâm ma" của Diệp Tiểu Thước nói, “Rất có thể bà ta đã biết kế hoạch của ta, nhất định sẽ không bỏ qua cho ta.”

Diệp Thiếu Dương liền kinh hãi, vội vàng nói: “Vậy ngươi mau rời khỏi bà ta, trốn đi.”

"Tâm ma" thở dài nói: “Làm vậy chỉ hại đến Tuyết Kỳ.

Vì nguyện trung thành, mặc kệ Quỷ Mẫu làm gì với ta, ta cũng đều nghe theo.

Ta rất lo lắng, ta sẽ mau chóng mất đi lý trí……”

Hắn dần hạ thấp giọng, đầy vẻ bi lụy tình.

“Diệp Thiếu Dương, ta tới tìm ngươi, là muốn cầu xin ngươi ba điều: thứ nhất, thay ta chăm sóc mẹ ta.

Mẹ ta luôn rất độc lập, không cần ai chiếu cố, nhưng nếu bà gặp phải khó khăn gì, mong ngươi nhất định ra tay cứu trợ.”

Diệp Thiếu Dương cảm khái gật đầu.

“Thứ hai, thực hiện lời ngươi đã hứa, bất luận chuyện có như thế nào, cũng phải cứu Tuyết Kỳ.”

Diệp Thiếu Dương lại gật đầu.

“Thứ ba,”

Tâm ma lại thở dài, nói: “Nếu có một ngày ta mất đi lý trí, Diệp Thiếu Dương, đừng do dự mà giết ta.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, chần chừ một hồi, gật gật đầu.

“Yên tâm, ta đáp ứng hết.”

"Tâm ma" nhìn hắn, qua một hồi lâu, bình tĩnh nói: “Đáng tiếc, ta đã không thể gặp được ngươi khi còn sống, bằng không, hai chúng ta cùng hàng yêu trừ ma, chẳng phải thật là tốt sao.

Buổi chiều ta nghe được ngươi nói một câu, ta rất thích, "Dù có đối mặt ngàn vạn yêu ma quỷ quái, ta cũng luôn dũng cảm tiến tới phía trước.”

Dừng một lúc, hắn dùng thanh âm mỏng manh nhưng kiên định, lặp lại một lần nữa, “Dù có đối mặt ngàn vạn yêu ma quỷ quái, ta cũng luôn dũng cảm tiến tới phía trước!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi