MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Quỷ Mẫu mở ra Quỷ Huyết Nhãn, tu vi có thể sử dụng được thêm càng nhiều, dứt khoát không thèm phòng ngự, thu hồi lại kết giới, hóa thành hai sóng khí hình cầu, xoay giữa hai lòng bàn tay, rồi đối kháng công kích của Chu Tước cùng Bạch Xà.

Một quỷ hai thú này, liên tục giao chiến trên không trung, tốc độ cực nhanh, làm người ta hoa cả mắt, đặc biệt đối với những thôn dân đang đứng quan sát trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn thấy một trắng một đỏ đấu với một lam, tam cỗ khí tức xoay tròn qua lại, va chạm lẫn nhau, căn bản không thể thấy rõ chi tiết.

Mấy người Diệp Thiếu Dương cũng không nhàn rỗi, nhân cơ hội này, liên tiếp triển khai tấn công Quỷ Mẫu, đặc biệt là Diệp Thiếu Dương, không ngừng xuất kiếm quấy rầy, nhằm đúng điểm yếu của bà ta mà ra tay để làm giảm thế công kích của Quỷ Mẫu.

Quỷ Mẫu một mình địch lại số đông, cuối cùng cũng lộ ra sơ hở, bị Tiểu Bạch nắm lấy cơ hội, nhảy lên trên cao, dùng chính thân thể to dài của mình xiết thật chặt, Chu Tước lập tức nhảy lên đầu vai Quỷ Mẫu, hai cái lợi trảo bám vào hai bên, cắm sâu vào bên trong hai đại quỷ huyệt, ngăn chặn toàn bộ tu vi của bà ta, không thể nào phát huy ra được.

Chu Tước há miệng to khổng lồ, dùng sức mổ xuống chỗ vết thương lúc nãy do diệt linh đinh gây ra, há miệng khổng lồ cắn xé ra một lỗ thủng, quỷ huyết màu xanh ào ạt chảy ra.

“A……”

Quỷ Mẫu ngừa mặt hét lớn, mớ tóc dài trên đầu đột nhiên bạo trướng, giống như các xúc tua quấn lấy cổ Chu Tước, đầu cùng hai tay đột nhiên quay ngược lại phía sau, hai tay ra sức bóp chặt cổ Chu Tước, phun vào đầu nó một ngụm oán khí nồng đậm.

Oán khí mang theo một cỗ khí tức ăn mòn, thổi qua đầu Chu Tước, ngay lập tức ngọn lửa bay tán loạn, từ đầu xuống cổ, rồi đến thân thể, từng chút một bị thổi tan, rơi xuống mặt đất.

Ở phía xa bên ngoài kết giới, truyền đến tiếng người hộc máu, thanh âm rất thảm thiết, là Nhạc Hằng.

Chu Tước bị giết, lần thứ hai, hắn bị trọng thương, sống chết chưa biết, nhưng mà trong lúc này không có người nào rảnh đến xem hắn ra sao rồi.

Sau khi xử lý xong Chu Tước, Quỷ Mẫu hít sâu một hơi, thân ảnh co rụt lại, sau đó oán khí bạo trướng, đột ngột phát ra, đem thân thể bạch xà đánh bay ra xa, rơi bịch xuống đất, hóa thành thân hình Tiểu Bạch, mặt mày xám tro nằm trên mặt đất, khóe miệng chảy máu, nhìn Quỷ Mẫu bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Bản thân mình là Âm Thần, thế mà vẫn không phải đối thủ của bà ta, con quỷ này…quả thực rất đáng sợ.

Nhưng mà trong lúc Quỷ Mẫu tập trung tinh lực đối phó Chu Tước cùng Bạch Xà, Diệp Thiếu Dương đã lặng lẽ đi ra phía sau nó, dán một lá Lục lôi phong yêu phù sau đầu bà ta, ngay chỗ miệng vết thương trên cổ, Quỷ Mẫu nhận ra có gì đó không đúng, vươn tay định bóc xuống, liền bị điện giật văng ra.

“Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên đinh, ngô kim chỉ sử, sở nghiệp dĩ thành, các quy bổn bộ, thụ ngô đinh ninh, như hữu tái triệu, phục sính tiền linh, cấp cấp như lôi đình luật lệnh!”

Diệp Thiếu Dương hai tay không ngừng biến ảo thủ ấn: Thiên lôi, Địa lôi, Vân lôi, Thuỷ lôi, Đấu lôi, Yêu lôi, mỗi lần biến ảo, phía sau cổ Quỷ Mẫu liền bị thương thêm một lần, đến khi phù chú niệm xong, kim ấn trên Thần Phù sáng lên, hóa thành sáu đạo thiên lôi màu sắc khác nhau, không ngừng đánh vào miệng vết thương, chiếu sáng đến nỗi không người nào mở mắt ra được.

Được khoảng nửa phút, thiên lôi chầm chậm tắt dần, mọi người nóng lòng muốn xem kết quả, cả người Quỷ Mẫu quỷ huyết giàn giụa, đặc biệt là sau cổ, xuất hiện một vết thương sâu hoắm như một cái động, nhưng vẫn đứng sừng sững không ngã, mở to hai mắt đỏ hồng, nhìn Diệp Thiếu Dương, biểu tình âm trầm như như có thể chảy cả nước.

Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi không thôi: Bị uy lực của một đạo Thần Phù đánh tới trúng vết thương, nhưng bà ta dường như chẳng bị thương nặng gì cả? Thật là quá khoa trương cùng khó tin được! Dù cho thế nào, cuộc chiến vẫn tiếp tục.

“Đánh, tiếp tục đánh!”

Diệp Thiếu Dương vừa quát lên, vừa dẫn đầu tiếp tục xông lên, cắn chót lưỡi, phun một ngụm máu tươi vào lòng bàn tay, hai tay giống như Thái Cực “Vân thủ”

, múa may ở không trung.

Quỷ Mẫu biết hắn muốn ra đại chiêu, không dám chậm trễ, lập tức tấn công tới, lập tức bị mấy người Nhuế Lãnh Ngọc hợp lực ngăn trở, vây ở chính giữa, lấy thủ là chính, vì Diệp Thiếu Dương mà tranh thủ thời gian.

Theo Diệp Thiếu Dương hai tay không ngừng vũ động, một cỗ đạo phong pháp lực hình thành trong lòng bàn tay, chậm rãi mà hình thành một cái hình dạng đại ấn.

Đại ấn có hình vuông, chính diện có một chữ “Sát”

bằng máu, mặt trên có một cái lỗ, xỏ dây đeo triện, đuôi dây bay phiêu phiêu, sống động như thật.

Diệp Thiếu Dương không ngừng tác pháp, tập trung hết pháp lực, đại ấn càng lúc càng lớn, chầm chậm bay lên giữa không trung.

“Bắc Phong Sát Quỷ Ấn!”

Quỷ Mẫu vừa nhìn, đã nhận ra lai lịch của pháp ấn này, kinh hãi la lên.

Đây là Bắc Phong Sát Quỷ Ấn, chính là pháp thuật nội môn của Mao Sơn, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, sát quỷ dễ dàng.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới bà ta, hai tay biến hóa, đem Bắc Phong Sát Quỷ Ấn đẩy về phía đỉnh đầu Quỷ Mẫu, trong lòng âm thầm niệm ba lần chú ngữ, sau đó điều khiển đại ấn, giống như một ngọn núi từ trên cao đè xuống.

Quỷ Mẫu không dám chậm trễ, xoay tròn thân thể, đẩy lui mấy người Nhuế Lãnh Ngọc, váy áo trên người không gió tự bay, từ dưới váy cùng hai ống tay áo bay ra vô số bộ xương khô, đem thân hình vây quanh, hình thành một hàng rào bảo vệ vững chắc.

"Bắc Phong Sát Quỷ Ấn" nện xuống đám xương khô đang vây quanh, tức khắc bọn chúng bị đập thành phấn một mảng lớn, tuy nhiên lại có vô số xương khô từ đỉnh bay tới, bổ sung kết giới.

Bắc Phong Sát Quỷ Ấn đập xuống ba lần, phá tan ba đợt bộ xương khô, kết quả trên thân cũng nứt ra khe hở.

Diệp Thiếu Dương cắn chặt răng, đưa đại ấn lên tới chỗ cao nhất có thể, rồi đột ngột hạ xuống, dùng hết toàn lực nện xuống.

“Ầmmm!”

Đại ấn sụp đổ, vô số bộ xương khô tạo thành kết giới cũng bị đánh rơi đầy đất.

Mấy người Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, Tu La Quỷ Mẫu đầu tóc rối tung, hai mắt xanh lè, sắc mặt cực kỳ đáng sợ, vẻ xinh đẹp yêu dã lúc trước kia được đổi thành sự hung ác dữ tợn đến cực điểm, miệng nhếch lên, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương âm lãnh cười.

“Chỉ như vậy thôi sao? Diệp thiên sư, không còn thủ đoạn khác à?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng liền trầm xuống một chút, con Tu La Quỷ Mẫu này, quả thật giống như một con gián, đánh hoài mà không có xi nhê gì..

“Mới chỉ có thể làm nóng người mà thôi!”

Quỷ Mẫu cười rộ lên khanh khách, thân thể chậm rãi bay lên, “Ngươi đã kích lên ý chí chiến đấu của ta, ta sẽ cho ngươi được mở mang kiến thức một chút, để biết thực lực chân thực của tu la quỷ…...”

Bà ta nâng một tay lên, nắm lấy cổ áo mà kéo xuống, dùng sức xé toạc ra.

Cởi đồ à? Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, nhìn về phía chỗ quần áo vừa bị bà ta xé rách, thì thấy không phải là hình ảnh mà thiếu nhi không được nhìn, mà là……bộ xương khô.

Quỷ Mẫu đem cái vày dài đã xé rách, từ trên người rơi xuống, mọi người hít vào một ngụm khí, mở to hai mắt, trước mặt hiện ra cảnh tượng không thể nào tưởng tượng được: Quỷ Mẫu không có thân thể, từ trên xuống dưới, là vô số bộ xương khô xếp lại với nhau, chỉ có từ phần cổ trở lên đến khuôn mặt là giống người, hai tay nhỏ dài trông quỷ dị tới cực điểm.

Những bộ xương khô đó, giống như là có sinh mệnh, sau khi bị váy bị tháo ra, một đám mở to hốc mắt tối đen phát ra hồng quang, không ngừng mấp máy quay cuồng, trong miệng phát ra từng đợt tiếng quỷ khóc, phát ra rất dày đặc làm tăng thêm cảm giác sợ hãi, khiến người ta tê dại da đầu.

“Lục đạo luân hồi, ta là chủ tể, Tu La quỷ đạo, là tiên là ma, Diệp Thiếu Dương, hôm nay ta sẽ cho ngươi kiến thức một chút, uy lực của tu la đạo sẽ như thế nào……”

Diệp Thiếu Dương hít vào thật sâu, lui về phía sau hai bước, hắn biết quyết đấu chân chính, đã muốn bắt đầu rồi,thắng hay bại, có thể phụ thuộc vào vào trận này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi