MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Hơn nửa ngày, Lưu Ngân Thuỷ ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Thiếu Dương cố nở ra một nụ cười xin lỗi.

Sau hai cuộc gọi điện thúc giục của Lưu Ngân Thuỷ, Vương Chiến Đông đang “Hôn mê”

đã được đưa tới.

Diệp Thiếu Dương liền trực tiếp dán lá linh phù đã thu hồn phách vào ót hắn, niệm một lần chú ngữ, đưa hồn phách trở lại thân thể, sau đó hóa một chén nhỏ nước bùa cho hắn uống, để gia tăng tốc độ hồn phách nhanh chóng dung hợp vào thân thể.

Hai phút sau, Vương Chiến Đông vốn đang hôn mê bất tỉnh bất ngờ tỉnh lại, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức lộ vẻ sợ hãi vô cùng, bộ dáng cung kính, cầu xin: “Đại pháp sư, ta biết gì đều nói hết cho ngươi rồi, ta chỉ là một tên tiểu tốt, ta thật sự không biết chủ mưu là ai.”

Lưu Ngân Thuỷ cùng mấy cảnh sát còn lại đưa mắt nhìn nhau, Vương Chiến Đông vẫn luôn hôn mê, bọn họ gặp nhau khi nào mà nói? Diệp Thiếu Dương cũng không nói nhiều, đem quyển notebook ra cho hắn nhìn, nói: “Sao lại thiếu mất một nửa?”

Vương Chiến Đông vội vàng nói: “Ta quên chưa nói, sau khi bọn ta rời khỏi, đã làm theo yêu cầu, xé notebook thành hai nửa, mỗi người cầm một phần, chia nhau rời đi, cho nên……”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, chuyện còn lại giao hết cho Lưu Ngân Thuỷ đi điều tra, chờ bọn họ đi rồi, đóng cửa lại, cùng Tạ Vũ Tình mở notebook ra xem.

Hiện tại quan trọng nhất, là phải biết rõ trong cuốn sổ này đã ghi chép lại cái gì: Mở đầu bút ký là một đoạn lời nhắn lại, vừa đọc đã khiến người ta hít thở không được: Nếu có người nhìn thấy bút ký này, chứng tỏ ta đã chết, ta bị Oán quỷ sát hại, nếu như ngươi có thực lực lấy được bút ký này từ trong bụng Huyết thi lột da, chứng tỏ pháp lực cũng không yếu, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, chuyện này rắc rối phức tạp, có Oán quỷ quấy phá, Đồng Giáp Thi tác loạn, còn có người sống ở trong bóng tối làm khó dễ, cho nên mới hình thành cục diện không thể giải quyết như bây giờ.

Nếu không được giải quyết sự việc này, sẽ không ngừng có người chết thảm, cho đến khi nơi này trở thành địa ngục nhân gian.

Nếu ngươi nghĩ mình chỉ có pháp lực hữu hạn, xin hãy giao bút ký này lại cho tông sư, chớ tự mình mà xử lý, nếu không sẽ có kết cục giống như ta, chết không có chỗ chôn, nhớ lấy nhớ lấy!!! Diệp Thiếu Dương âm thầm hít sâu một hơi, cùng Tạ Vũ Tình đưa mắt nhìn nhau.

Tạ Vũ Tình nói: “Ngươi có dám xử lý không?”

Diệp Thiếu Dương không trả lời, đưa tay lật trang kế tiếp.

Trên trang này có viết: Mặc kệ ngươi là ai, nếu đã mở đến trang này, chứng minh ngươi đã làm tốt chuẩn bị, ta sẽ viết ra kết quả điều tra của mình, cũng hy vọng ngươi sẽ quyết đoán, bởi vì sự việc cực kỳ phức tạp, hơn nữa cho tới hôm nay vẫn còn có một số câu đố chưa giải được, cho nên dựa theo trình tự thời gian, cung cấp tài liệu trước, sau đó mới tới những gì mình đã trải qua, hy vọng ngươi sẽ hiểu rõ hơn…… Tiếp tục đọc xuống phía dưới, tất cả đều là chữ viết tay, giống như được sao chép lại từ tư liệu nào đó, Diệp Thiếu Dương đọc lướt qua một lần, không có thời gian mà phân tích, trực tiếp nhìn xuống phía dưới, đây là vấn đề thứ nhất, có tư liệu tổng kết như sau: Căn cứ những gì ta điều tra được, trong lịch sử, Cương Thành vẫn luôn tồn tại tin đồn có cương thi, đặc biệt là Học viện Y khoa, nơi này đã từng là đảo Giang Tâm, sau khi Trường Giang thay đổi dòng chảy, phù sa bồi đắp, mới trở thành vùng đất ven sông như hiện nay, từ phía xa mà nhìn, thì nơi này giống như một nấm mồ lớn, dân bản xứ gọi là “Đại cô đôi”

, ý chỉ một ngôi mộ khổng lồ.

Rất nhiều người nói, nơi này là chỗ ẩn cư cũng như nơi mai táng Kiến Văn Đế Chu Duẫn Văn triều Minh, bất quá không ai biết mộ cổ nằm ở đâu…… “Chu Duẫn Văn!”

Đọc đến đây, Diệp Thiếu Dương không nhịn được lớn tiếng kêu to, tuy hắn không biết nhiều về lịch sử, nhưng đại danh của Chu Duẫn Văn cũng đã từng nghe qua: Kiến Văn Đế triều Minh, bị Minh Thành Tổ Chu Lệ soán vị, sau đó không rõ tung tích, nhưng khẳng định là đã chạy thoát, nhưng chạy đến chỗ nào, cuối cùng chết như thế nào, trong lịch sử không có manh mối nào.

Tạ Vũ Tình nhìn đoạn này, vẻ mặt thản nhiên, nói: “Đúng vậy, nơi này có lời đồn, nói Chu Duẫn Văn sau khi chạy thoát khỏi kinh thành, lưu lạc ở vài nơi, cuối cùng định cư tại đây, nghe nói lúc đó có người phát hiện ra, nên Chu Lệ đã phái rất nhiều người tới đây điều tra, nhưng là không tìm được.”

Diệp Thiếu Dương cả kinh nói: “Sao trước giờ chưa từng nghe cô nói qua?”

Tạ Vũ Tình khoát tay, nói: “Nói chuyện này làm gì, đều là truyền thuyết dân gian, không chắc đã là sự thật, hơn nữa chẳng có liên quan gì tới sự kiện thần quái mà chúng ta đang điều tra.”

Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, tiếp tục xem: Ta cùng sư muội tới đây học, trên thực tế là để chuẩn bị cho sự tình sắp phát sinh, sư phụ đã bói được: sẽ có một việc trọng đại xảy ra trong vòng mười năm nữa, chính tại vùng đất này, nên bảo hai ta đến trước điều tra, nếu thành công, đối với sự tu hành của chúng ta, sẽ có trợ giúp lớn…… Sư muội? Lý Hiếu Cường còn có sư muội? Ở nơi nào? Sư phụ của bọn họ là người nào, sai bọn họ tới đây làm gì? Trong lòng vô cùng tò mò, Diệp Thiếu Dương tiếp tục đọc tiếp: Từ sau khi tới đây học, ta đi khắp nơi sưu tầm tài liệu, biết được sau khi Học viện Y khoa được xây dựng, từng phát sinh vô số sự kiện thần quái, trong đó, điển hình nhất là sự kiện xảy ra giữa thập niên 60, mọi người đều biết vì nguyên nhân chính trị, trường học bị giải tán, biến thành trại giam tạm thời, giam giữ không ít phạm nhân, tại lúc đó Lệ Phân Viên cũng có rất nhiều lãnh đạo Hồng vệ binh tới đó ở, kết quả vào một buổi tối, có hơn hai mươi người chết oan uổng, tình trạng tử vong rất thê thảm…… Phía chính phủ rất coi trọng chuyện này, nghĩ là do đặc vụ của địch làm ra, nên thành lập tổ điều tra tiến vào chiếm cứ nhưng cũng gặp phải rất nhiều sự kiện thần bí, liên tục có người chết, không thể không rút lui, không giải quyết được gì, vì thế phong tỏa thông tin.

Do nơi này là đảo Giang Tâm, chỗ lại hẻo lánh, ngày thường không ai lui tới, từ đó trở đi đã qua nhiều năm, cũng không phát sinh sự kiện thần quái nào nữa, hoặc có phát sinh, nhưng không được ghi chép lại.

Mười năm kiếp nạn kết thúc, có thương gia Đài Loan Ngô Nhạc Ý về nước, tiến hành đầu tư, xây dựng thành Học viện Y khoa như hiện nay.

Sau đó vài năm lại xây thêm hai tòa nhà, một trong hai cái sau này trở thành khu nhà giải phẫu số 3, theo tư liệu ghi lại, người thiết kế toà nhà này, là con gái nuôi của Ngô Nhạc Ý, mới du học từ Âu Châu về, ta đã xem qua vô số tư liệu, cũng không tra được tên thật của nàng là gì, chỉ biết kêu là Tử Nguyệt, tốt nghiệp một trường danh tiếng ở Âu Châu chuyên ngành kiến trúc.

Nhưng mà hai năm sau khi tòa nhà được xây, Tử Nguyệt liền chết bất đắc kỳ tử, không rõ nguyên nhân, tiếp đó lại xảy ra sự kiện tự sát tập thể tại phòng học 408…… Nghe nói lúc ấy có vài người sống sót, ta nỗ lực điều tra nghe ngóng, cuối cùng cũng tìm được một người, đang sống trong viện dưỡng lão ở Thạch Thành, mắc bệnh si ngốc người già, không thể hỏi thăm được gì, ta tính mạnh mẽ câu hồn, nhưng phát hiện trên cổ hắn có đeo một mặt trang sức kỳ quái, có pháp lực phong ấn cực mạnh, ta không thể nào phá giải, cũng có bỏ sức ra nghiên cứu nó, bởi vì, thời gian của ta không đủ rồi…… Sau khi xảy ra vụ tự sát tập thể ở phòng học 408, toà nhà số 3 đã không còn được sử dụng làm nơi dạy học, mà biến thành nhà giải phẫu, mấy năm sau thì hoàn toàn bị bỏ hoang…… Ta cũng đã tiến hành điều tra khu nhà giải phẫu một khoảng thời gian, kinh ngạc phát hiện, phòng chứa tiêu bản ở lầu 1, thực ra là một thi sào, trên cửa có một phong ấn nhằm ngăn chặn cương thi, làm cho lũ cương thi bên trong không thể ra ngoài, cũng không cảm giác được khí tức bên ngoài, vẫn luôn hôn mê, ở lầu 1 còn có một con Bạch Mao cương thi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi