MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghe được tiếng xương bả vai của mình bị vỡ vụn, cả người giật giật một cái, xong rồi, không trở về được nữa …… “Cùng chết đi!”

Diệp Thiếu Dương đơn giản không hề giãy giụa, mà xoay người, cắn đầu lưỡi, cắn một miếng vào cái miệng đang chảy nước dãi của thi ma.

Cương khí khô kiệt, cũng không có pháp khí, thủ đoạn hữu hiệu nhất lúc này của mình, vẫn là Thiên sư huyết.

Dùng đầu lưỡi mở cái mồm dơ bẩn của thi ma, một mùi tanh hôi tràn vào trong miệng, Diệp Thiếu Dương đem đồ vật trong bụng ói ra, cùng với một mồm lớn Thiên sư huyết đẩy thẳng vào trong miệng nó.

Thây ma lập tức toàn thân phát run, vốn trong trận pháp do Diệp Thiếu Dương bố trí, nó đã bị thiêu đến gần chết, lúc xông lên đây lại trúng mấy quả “đạn lửa”

, rồi bị đâm vào cổ, vào mắt...cũng đã như nỏ mạnh hết đà, chỉ dựa vào một ngụm lệ khí sót lại trong cơ thể để tiếp tục kiên trì.

Hiện tại, một ngụm Thiên sư huyết xuống bụng, tiêu diệt lệ khí, thi ma cũng như ngọn đèn cạn dầu, nhưng trong lúc sắp chết, nó đã dồn hết chút sức lực cuối cùng vào hai móng vuốt sắc nhọn, từ phía sau mà cắm chặt vào lưng Diệp Thiếu Dương…… Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhũn, cảm giác như năng lượng trong cơ thể đang từng chút bị xói mòn, sau đó vô lực bị thân thể to lớn của thây ma đè xuống…… Đây là…… cảm giác trước khi chết sao? Trong nháy mắt sinh mệnh đi tới cuối cùng, Diệp Thiếu Dương không giống như như diễn viên trong TV nhớ lại những gì cả đời trải qua, mà là có cảm giác rất lạnh, lạnh đến thấu tận xương tủy.

Tuy đã là muốn cùng thây ma ôm nhau mà chết, hắn vẫn có chút nghẹn lòng, nhưng mà…… cũng coi như chết có ý nghĩa.

Trong nội tâm của Diệp Thiếu Dương hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ, từ ngày đầu tiên mà mình tu đạo, thật ra hắn đã sớm nghĩ tới kết cục này.

Giống như binh lính chết trận trên sa trường, da ngựa bọc thây, còn mình thân là Thiên sư, có thể chết trong lúc hàng yêu bắt quỷ, cũng xem như là có nhân có quả, chỉ là hồn phách không về được thế giới hiện thực, có chút tiếc nuối trong lòng.

Cuối cùng hắn nghĩ đến vẫn là Tiểu Mã cùng Vương Bình, đáng tiếc mình không có cơ hội cùng Tiểu Mã nói rõ ràng.

Tiểu Mã, huynh đệ chỉ có thể làm đến đây thôi, ngươi tự cầu có nhiều phúc đi…… Một chút sức lực cuối cùng tan đi, Diệp Thiếu Dương mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Một bóng hình xinh đẹp, bay khỏi U linh lộ, vốn định bay thẳng phía trước, kết quả nhìn thấy một nữ quỷ cùng một con quái vật khủng bố đang chiến đấu với nhau, nhíu mày nhìn lại.

“Lâm Du……”

Ngẩn ra một lát, nhìn sang đám người Tiểu Mã ven đường, cùng thân thể Diệp Thiếu Dương nằm trên mặt đất, còn có Vương Bình, vội vàng bay qua đó.

“Nữ quỷ ở đâu tới!”

Lão Quách thấy cô lai lịch không rõ, vội vàng che ở phía trước.

“Ta tên Dương Tư Linh, là quỷ hồn bị Tử Nguyệt vây khốn trong Ác linh không gian, là Thiên sư Diệp Thiếu Dương đã cứu ta ra đây.”

Mọi người nghe vậy kinh hãi, Tạ Vũ Tình tiến tới muốn nắm tay cô, kết quả bắt trượt vào khoảng không.

Dương Tư Linh vừa mới chết đã bị Tử Nguyệt đưa đến Ác linh không gian, tuy không có tu vi gì, còn chưa tu thành quỷ thân thật thể, không thể tiếp xúc với người, lui về phía sau mấy bước, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.

“Xin lỗi, cảnh phục của ngươi có pháp uy, ta không dám tới gần.”

Tạ Vũ Tình dừng bước nói: “Thiếu Dương thế nào, mau nói cho ta biết!”

“Hắn đưa ta cùng Vương Bình ra trước, rồi bị thi ma cuốn lấy……”

Vừa dứt lời, một tiếng ưm từ trong miệng Vương Bình phát ra, mọi người lập tức quay đầu lại nhìn, ngực Vương Bình phập phồng, hít một hơi thật sâu, mí mắt rung lên, chậm rãi mở ra.



Bình Bình, là ta!”

Tiểu Mã ôm cô, kích động hét lên.

Hai mắt Vương Bình lần này điều chỉnh tiêu điểm, dừng lại trên mặt Tiểu Mã, ngay sau đó hít sâu một hơi, đưa tay sờ sờ mặt hắn, nước mắt chảy xuống.

“Không có việc gì nữa, trở về là không có việc gì nữa.”

Tiểu Mã ôm chặt nàng, hỏi: “Tiểu Diệp Tử đâu?”

Vương Bình nhẹ nhàng lắc đầu, rồi khóc lên.

Vừa nghe cô khóc, mọi người đều hoảng hốt, lập tức xông tới, chỉ có Chu Tĩnh Như vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc la bàn đang đặt trên trán Diệp Thiếu Dương, đột nhiên thất thanh kêu lên: “Lá cây khô héo rồi!”

Lão Quách cả người run lên, chạy như bay tới, nhìn trên la bàn thì thấy, chiếc lá đặt phía trên chậm rãi mà héo khô, lập tức thân thể run lên, dậm chân kêu lên: “Xong rồi!”

Tạ Vũ Tình cố chống đến hơi cuối cùng, nắm chặt bả vai Vương Bình, ra sức lay động, “Mau nói đi, nói đi, Thiếu Dương làm sao rồi!”

“Thiếu Dương ca, sợ là không thể về được nữa……”

Vương Bình khóc ròng nói, “Hắn đã bị thi ma…… giết!”

Suốt mười giây đồng hồ, mọi thứ chìm trong yên tĩnh không tiếng động, sau đó Lão Quách là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, vốn đã sử dụng cương khí quá độ, lục phủ ngũ tạng bị thương, vừa nghe được tin này, khí huyết trong cơ thể đi ngược, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Chu Tĩnh Như đổ gục trên người Diệp Thiếu Dương, kêu gào đau khổ, hai tay ôm mặt Diệp Thiếu Dương, liều mạng lắc đầu, ”

Không thể nào, không thể, ngươi là Thiên sư, ngươi không thể chết, ngươi đã hứa với ta sẽ hoàn hảo trở về mà, ngươi đã đáp ứng với ta rồi mà……”

Tạ Vũ Tình lập tức hai mắt nhắm lại, ngã xuống mặt đất, ngất đi.

Tiểu Mã ngây ngốc, hai mắt mở trừng trừng, mà ôm Vương Bình vẫn không nhúc nhích.

Dương Tư Linh cũng vô cùng bi ai, nằm ở bên cạnh thân thể Diệp Thiếu Dương, tiếng quỷ khóc không ngừng vang lên.

Lão Quách là người đầu tiên tỉnh lại, cắn răng đứng dậy, liền cố gắng điều tức hồi phục, miệng nói: “Ta không tin tiểu sư đệ sẽ chết, ta phải đi Âm ty, tìm Thôi Phủ Quân nhìn xem Sổ Sinh Tử!”

Nếu linh hồn Diệp Thiếu Dương trở về, nhìn thấy thân nhân cùng bạn tốt vì cái chết của hắn mà cực độ bi thương, nhất định sẽ cảm thấy thực thỏa mãn.

Nhưng hắn đã không thể thấy được.

Hắn hoàn toàn đã mất đi tri giác, sự tình xảy ra trước mắt cũng đều không thấy được...

Một đạo thanh ảnh, cất bước đi vào phòng học 408, đi tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, cúi người lẳng lặng nhìn hắn.

Dưới lầu, những con cương thi còn chưa chết trong trận pháp, ngửi được mùi tanh của Thiên sư huyết, một đám theo thang lầu bò lên, đi theo phía sau Thanh y nhân xông vào phòng học 408.

Thanh y nhân tùy tiện ra tay, một trận gió thổi ra, trực tiếp đánh mấy con cương thi phía sau hoá thành bột mịn, những con ở sau cũng đều bị thổi bay ra ngoài.

Thanh y nhân dưới chân xoay chuyển, quay lại trước cửa, trên cánh cửa tùy tay vẽ vài nét bút, cương khí ngưng tụ, hình thành một cái Thái Cực song ngư đồ, chuyển động lên, ngăn chặn vô số cương thi bên ngoài, mặc cho bọn chúng lực lớn vô cùng, cũng không cách nào tiến vào một bước.

Thanh y nhân lại đi tới bên người Diệp Thiếu Dương, lôi thi ma từ trên người hắn ra, nhìn thoáng qua, nhẹ giọng thở dài: “Tội tình gì phải làm vậy!”

Vươn ra ngón tay, từ trên mặt đất chấm một chút máu của Diệp Thiếu Dương, vẽ một cái đồ án trên mặt hắn, nhìn nhìn, rồi tự mình cười.

Hắn vẽ chính là một con rùa đen.

Trên lưng con rùa có tám loại dịch số, lẫn nhau mà biến đổi, máu tươi dần khuếch tán ra.

Nguyên là sắc mặt Diệp Thiếu Dương đã trắng bệch như người chết, bỗng nhiên lại xuất hiện sinh cơ.

Thanh y nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn một hồi, đứng dậy, lúc này phía sau bỗng vang lên một thanh âm kỳ quái.

Thanh y nhân quay đầu lại nhìn, là một người mặc trường bào màu trắng lập tức xé kết giới, đi đến.

Áo choàng liền với cái mũ màu trắng, vẫn luôn che kín đến dưới chóp mũi, chỉ lộ ra một cái miệng nhỏ xinh.

Vừa nhìn ánh mắt đầu tiên của hắn, con ngươi màu lam nhạt của Thanh y nhân, toát ra một vẻ phức tạp sâu sắc.

“Cung Tử……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi