MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hai người ăn cơm tối xong thì đi mua một ít quà vặt gần đó, cả hai đi dạo ngang qua một khu chợ đêm, Diệp Thiếu Dương thấy có mấy sạp bán quần áo, nhanh chóng kéo Tiểu Mã đến đó mua y phục.

"Vào shop đàng hoàng đi, những thứ kia..." Tiểu Mã nhìn thoáng qua người chủ sạp cao to lực lưỡng, không biết xấu hổ nói.

Diệp Thiếu Dương cũng hơi hiểu, mới nói lại: "Vào shop làm gì, quần áo đắt như vậy, chẳng phải cũng giống như ở đây sao? Cậu xem chất liệu của bộ này đi, còn có nhãn hiệu của nó, cái gì mà A-đi-đắc vô cùng nổi tiếng (Adidas), vào shop đâu có được mua rẻ như vậy?"

Tiểu Mã nhìn thoáng qua những khách hàng xung quanh đang cười trộm hắn, thật muốn bảo mình không quen biết nó.

Diệp Thiếu Dương rất nhanh mua được mấy bộ quần áo, hai đôi giày thể thao, tổng cộng không quá năm trăm đồng, Diệp Thiếu Dương đưa cho ông chủ sáu trăm, để lão thối lại tiền lẻ, vừa ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy khuôn mặt của lão chảy máu, một đống máu sền sệt tanh nồng chảy xuống quai hàm, rơi lên đống tiền trong tay lão.

Hắn bỗng cả kinh, trừng mắt nhìn lại, khuôn mặt của lão đã trở về như cũ, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc khi vừa kiếm được tiền, không có máu, trên đống tiền cũng không còn một chút.

Ảo giác tử vong? Diệp Thiếu Dương lập tức nhíu mày.

"Đây đây, tiểu tử, tiền của cậu đây!". Ông chủ nhét một đống tiền vào trong tay hắn.

Diệp Thiếu Dương lặng lẽ đếm, đột nhiên thấy trong đống tiền có vài tờ màu xanh biếc, âm thầm cả kinh, bình tĩnh nói với ông chủ: "Ông chủ, tiền có vấn đề, cho tôi đổi tờ khác!"

"Vấn đề gì?"

"Ông tự xem đi!"

Ông chủ nhận lấy đống tiền, vừa nhìn xuống, khuôn mặt lập tức trắng bệch: Chữ số trên tờ tiền được viết in hoa năm mươi đồng, phía trên có hình một cái đầu đội mão quan tua cờ, bộ dạng uy nghiêm, phía dưới có viết một hàng chữ: Ngân hàng Phong Đô...

"Đây là... tiền âm phủ!". Ông chủ run giọng nói: "Ở đâu ra tiền âm phủ?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi nào biết, ông đưa tôi tiền âm phủ là có ý gì?"

Ông chủ từ từ ổn định tinh thần, đồng tử xoay động, nói rằng: "Tiểu tử, cậu thật dối trá, vừa nãy tôi thối tiền lẻ cho cậu, cậu cũng đã thấy, đều là Nhân Dân Tệ, sao có thể là tiền âm phủ? Cậu định lừa gạt có đúng không, muốn dùng thủ đoạn tráo tiền với tôi à? Thật là xui xẻo!"

Diệp Thiếu Dương thấy ánh mắt của lão chợt lóe, liền hiểu ra, suy nghĩ một chút, không vạch trần, chỉ cười cười kéo tay Tiểu Mã đang định cãi, nháy mắt, xoay người rời khỏi sạp.

"Tiểu Diệp tử, cậu kéo tôi làm gì, tiền đó rõ ràng là của lão tráo, cậu sợ lão hả?". Đi tới một góc ít người, Tiểu Mã tức giận nói.

Diệp Thiếu Dương đem những gì mình thấy lúc nãy kể cho cậu nghe: “Đó là ảo giác tử vong, chứng tỏ có quỷ quấn lấy lão, rất nhanh sẽ chết. Người thường không nhìn thấy, thế nhưng pháp sư bọn tôi thì khác, nhiều pháp sư dân gian đã dựa vào đó để phán đoán vận mạng con người."

Tiểu Mã ngơ ngẩn, lẩm bẩm nói: "Nói như thế, lão chắc chắn sẽ chết?"

"Cũng không phải, phàm những người xuất hiện ảo giác tử vong đều là gần đột tử, nếu như là do chuyện ngoài ý muốn thì không cứu, sinh tử có số, lúc nào tới số thì phải chết, cho dù cậu có chạy trốn thế nào cũng không tránh khỏi. Thế nhưng có một loại đột tử mà sách sinh tử không có ghi lại, đó chính là bị quỷ yêu tà linh làm hại.”.

“Rất nhiều người rõ ràng còn có thọ mệnh, thế nhưng lại bị quỷ yêu làm hại chết bất đắc kỳ tử, cho nên quỷ yêu không thể hại người, hại người ắt bị nghiêm phạt, chỉ có một ngoại lệ, cậu đã từng nghe qua quỷ mua mệnh chưa?"

Tiểu Mã hồi hộp lắc đầu: "Tôi không biết việc này!"

Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua chủ sạp còn đang hồ hởi buôn bán, thấy ở đây cũng không có chuyện gì làm, mới kéo Tiểu Mã đến một băng ghế dài ven đường ngồi xuống, nói qua về điển cố quỷ mua mệnh:

"Người sau khi chết, hồn phách tiến nhập âm ty, nếu như sinh tiền chưa từng làm chuyện gì xấu thì sẽ đày đi Ti Luân Hồi để chờ luân hồi, bởi vì quỷ hồn rất nhiều cho nên muốn luân hồi cũng cần phải xếp hàng, có đôi khi phải xếp đến một hai năm mới đến phiên, còn có một loại khác là âm binh hoặc quỷ dịch bị trưng dụng, khi tới ngày giỗ và quỷ tiết thì có thể trở về nhân gian thăm người thân, cũng coi như là một sự phúc lợi…”

“…Những người này sẽ được quỷ soa trông chừng, tránh cho ở dương gian làm loạn. Một số quỷ hồn lúc sinh tiền bị người ta hại chết sẽ lợi dụng cơ hội này để mua chuộc quỷ soa, đi lấy mạng người hại chết chính mình, nhưng không thể hạ thủ trực tiếp, chỉ có thể đưa cho người này một số tiền đáng giá để lấy đi cái mạng của họ, sau đó mới được hạ thủ, tục xưng là quỷ mua mệnh, nói cách khác, tôi dùng số tiền này để mua lại mạng của cậu, vì thế có khả năng giết cậu."

Tiểu Mã nghe được hết hồn, lẩm bẩm nói: "Chuyện này Diêm Vương mặc kệ ư?"

"Đây được xem như là quy tắc ngầm của cõi âm ty, chỉ cần quỷ soa ngầm đồng ý, sự tình không quá phận, Diêm Vương sẽ không quản. Người bị giết, quỷ hồn đến âm ty, được chuyện này triệt tiêu bớt tội nghiệt lúc còn sống, cho nên họ cũng sẽ không kiện lên cấp trên.”.

“Muốn mua mệnh phải đạt được hai điều kiện, thứ nhất là quỷ hồn chết oan lúc sinh tiền không phạm sai lầm nào, sau khi không thụ hình phạt sẽ có cơ hội quay về dương gian thăm người thân, thứ hai là hung thủ sát hại nó chưa bị luật pháp dương gian trừng trị, vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, những chuyện này không nhiều lắm, cho nên sự kiện quỷ mua mệnh thường ít phát sinh."

Tiểu Mã nghe xong quay đầu lại nhìn chủ sạp, lão chủ là một tên mập mạp cao to khoảng ba mươi tuổi, tướng mạo xấu xí, bên cạnh là một bà cô già béo ú, chắc là vợ lão. Tiểu Mã lắc đầu nói: "Thật không nhìn ra tên gian thương kia lại là hung thủ gây án.".

Diệp Thiếu Dương nói: "Trên mặt hung thủ giết người đâu có khắc chữ, làm sao người phàm nhìn ra!".

"Cũng đúng a!". Tiểu Mã nói: "Cơ mà, tiểu Diệp tử, cậu muốn nhúng tay vào chuyện này sao? Quỷ mua mệnh người ta là hợp pháp, lão kia lại còn là hung thủ giết người, không cần thiết phải cứu lão!".

"Đương nhiên không cứu, bất quá quỷ mua mệnh không phải là trình tự bình thường, muốn tránh khỏi, hãy để cho lão đền tội ở dương gian.". Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói.

"Vậy phải làm sao?". Tiểu Mã hỏi tiếp.

"Chờ một chút, trước tiên phải biết rõ vì sao người ta lại muốn mua mệnh của lão."

Hai người ngồi trên băng ghế yên lặng nhìn lão chủ sạp, chờ lão dẹp sạp, chủ sạp không biết mình sắp gặp tai vạ đến nơi, vẫn đang chém gió thành bão, nước miếng văng tung tóe để đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, vui vẻ kiếm tiền. Tiểu Mã lắc đầu, cảm khái nói: "Sắp chết đến nơi mà còn ráng bán mạng kiếm tiền, thật mỉa mai.".

Diệp Thiếu Dương cười cười, chỉ nói một câu rất cao thâm: "Người sống trên đời, không phải đều như vậy sao!?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, đêm nay có thể phải nhờ đến Tạ Vũ Tình, vì vậy gọi điện thoại cho nàng, nói cho nàng biết vị trí, biểu hiện có chuyện quan trọng cần tìm để nàng tới gấp.

"Phải rồi, tiểu Diệp tử…". Tiểu Mã đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, nói rằng: "Nhân gian hay dùng thảo chỉ (1) để đốt cho người chết, nó và tiền âm phủ, rốt cuộc cái nào mới là tiền cõi âm?"

(1) Thảo chỉ: còn gọi là giấy bản, giấy súc, dùng rơm rạ làm nguyên liệu chế tạo, tính chất thô ráp, hay sử dụng làm giấy nháp hoặc giấy vệ sinh.



"Thảo chỉ không thể dùng trực tiếp, nhất định phải được Ti Ngân Tiền đổi thành Nhân Dân Tệ mới có thể dùng ở cõi âm."

Tiểu Mã gật đầu "À, ngoại tệ.".

Hai mươi phút sau, Tạ Vũ Tình đã tới, vì là buổi tối nên nàng chỉ mặc một chiếc áo T-shirt bó sát nhét vào chiếc quần short ngắn đến bắp chân, tư thái lả lướt, đôi chân dài trắng trẻo lộ ra bên ngoài, khiến kẻ khác nhìn muốn xịt máu mũi.

"Này, tên vô lại, muộn như vậy còn kêu tỷ tỷ đến làm gì?"

Diệp Thiếu Dương len lén liếc nhìn bắp đùi của nàng, cười nói: "Mời cô đi ăn.".

Tạ Vũ Tình nhìn Tiểu Mã đang đứng kế bên, nói: "Ba người cùng đi?"

"Ba người không được sao, muốn tôi hẹn hò riêng cô à?"

Tạ Vũ Tình đá hắn một cước, nói: "Đừng giỡn nữa, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Diệp Thiếu Dương chỉ vị chủ sạp đang liến thoắng liên hồi cách đó không xa, kể mọi chuyện cho Tạ Vũ Tình nghe, Tạ Vũ Tình nghe xong vô cùng kinh ngạc, nhìn Diệp Thiếu Dương, lẩm bẩm nói: "Ngươi là pháp sư, mấy chuyện này ngươi tìm ta làm gì?"

Diệp Thiếu Dương cố ý ghé sát vào bên tai nàng, vừa nói lên kế hoạch của mình, vừa ngửi mùi hương thơm mát trên cơ thể nàng, thuận tiện liếc trộm luôn cảnh xuân tuyệt đẹp ẩn hiện bên dưới cổ áo T-shirt...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi