MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Lúc này, Âm Dương Kính bị Thanh Vân Tử cầm trong tay, mặt kính đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt người, Thanh Vân Tử nhìn thoáng qua nói: “Tiểu cô nương này rất xinh đó, Thiếu Dương, đây là cô nương mà ngươi nói sao, cô ta như thế nào lại ra được”

Trần Lộ vừa rơi xuống đất, liền quay sang mắng Diệp Thiếu Dương: “Nhãi ranh, dĩ nhiên lại dán phong ấn trên mặt kính, hại ta không thể ra ngoài chơi!”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới nàng ta, quay sang giải thích với Thanh Vân Tử: “Không phải cô gái kia, cô ta là……”

“Ta là đại tẩu của hắn,”

Trần Lộ giới thiệu bản thân, “Đại bá ngươi là ai?”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Là công công của cô.”

Trần Lộ sửng sốt, liền hiểu ra, lập tức quỳ xuống hành lễ.

“Sư phụ, con là tức phụ của đệ tử của người.”

Thanh Vân Tử sợ tới mức cả người run lên, liền đứng bật dậy, giơ chưởng đánh về phía Diệp Thiếu Dương: “Ngươi tìm cho ta con dâu là con quỷ hả!”

Diệp Thiếu Dương vội vàng né tránh, “Không không, cô ta là tức phụ của Đạo Phong …..

Không đúng, là cô ta tự nhận lấy, Đạo Phong không có thừa nhận.”

Lập tức đem thân thế lai lịch của Trần Lộ nói qua một lần.

Lúc Thanh Vân Tử nghe cô ta nói nhất định phải gả cho Đạo Phong, khuôn mặt trở nên tái đi.

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai sư phụ, nói: “Lúc trước con cũng đã nói rồi, con chỉ là sư đệ của Đạo Phong, con thừa nhận cũng không có tác dụng gì, phải là sư phụ thừa nhận mới được……”

Thành công đá trái bóng sao su qua cho Thanh Vân Tử, Diệp Thiếu Dương trong lòng vui sướng thoát nợ, coi như đã tìm được khổ chủ, hắc hắc, lão gia tử, tự bản thân người quyết định đi.

Còn xấu xa dùng ánh mắt ra hiệu cho Trần Lộ.

Trần Lộ ngầm hiểu được, lập tức quỳ xuống đất, dùng lời nói khẩn thiết kể lại chuyện tình giữa mình với Đạo Phong là thật lòng, khẩn cầu lão gia tử làm chủ....

Diệp Thiếu Dương thấy sắc mặt Thanh Vân Tử lúc đỏ lúc trắng rồi chuyển xanh, Diệp Thiếu Dương trong lòng rất là vui vẻ, mình bị bắt nạt lâu như vậy, cũng nên để lão nhân gia trải nghiệm một chút loại cảm giác này.

“Việc này…… Chờ Đạo Phong trở về đã rồi nói, khụ khụ, chờ hắn về rồi nói.”

Thanh Vân Tử định nói cho có lệ, Trần Lộ nào chịu nghe, không ngừng cầu xin, nói đến đoạn khẩn thiết, còn ôm chân Thanh Vân Tử, ra vẻ tội nghiệp mà kêu “sư phụ”

Thanh Vân Tử hoàn toàn hỗn loạn, cuối cùng cũng đành chịu thua, “Được rồi,được rồi, chờ hắn trở về đã, ta bảo hắn cưới ngươi là được.”

Trần Lộ trong lòng vui như nở hoa, nhưng chợt phát hiện có điều không đúng, nhíu mày nói: “Sư phụ, huynh ấy là người, con là quỷ, sao huynh ấy có thể cưới con được.”

“Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

“Con…… Không biết nữa, sư phụ người thần thông quảng đại, nhất định giúp con làm chủ, nghĩ ra biện pháp.”

Thanh Vân Tử phất phất tay, “Việc này còn không đơn giản à, ta đánh chết hắn, để cùng với ngươi làm một đô quỷ phu thê, không phải là được rồi sao.”

Trần Lộ cả kinh, nói thẳng không thể.

“Sư phụ, con chỉ muốn cùng huynh ấy bên nhau, thực sự không muốn huynh ấy phải chết, sư phụ hãy nghĩ biện pháp khác, cầu xin sư phụ.”

“Xem ra ngươi vẫn còn chút lý trí, không mất đi thiện căn,”

Thanh Vân Tử khẽ gật đầu, phất tay nói, “Được rồi, chuyện này để ta từ từ nghĩ, ngươi trở về trước đi, ta còn có chính sự muốn nói với Thiếu Dương.”

Trần Lộ đã đạt đực mục đích, cũng không muốn gây khó dễ nhiều, đắc ý liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, hóa thành khói nhẹ chui vào trong Âm Dương Kính.

Thanh Vân Tử ngồi dưới đất, một bàn tay đỡ cái trán, bộ dáng trông như rất mệt mỏi, không ngừng lắc đầu, “Oan nghiệt, oan nghiệt……”

Diệp Thiếu Dương cố mà nhịn cười.

Hắn biết sư phụ có lỗ tai mềm, cũng sẽ đáp ứng cho qua thôi, lão nhân này cũng giống mình, không phải loại người hay làm theo quy tắc.

Nếu là mấy đạo sĩ cổ hủ trong giới pháp thuật, nhìn thấy Trần Lộ, sẽ lập tức không cần suy nghĩ mà một chưởng đập chết, rồi đưa xuống Âm Ty xử lý.

Một lát sau, Thanh Vân Tử ngẩng đầu lên, nói Diệp Thiếu Dương đưa ra Thái Ất Phất Trần.

Diệp Thiếu Dương tuy luyến tiếc, cũng chỉ biết rút từ đai lưng ra đưa cho sư phụ.

Thanh Vân Tử tiếp nhận, một tay nâng phất trần, một tay nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt lộ ra tình cảm thổn thức.

Loại vẻ mặt cùng ánh mắt này, không nên xuất hiện khi nhìn đồ vật, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, biết sư phụ đang nghĩ tới Đạo Phong.

Rốt cuộc đây cũng là vật mà Đạo Phong đã từng dùng qua, có thể coi là tượng trưng của hắn, liền nghĩ tới Long Tuyền Kiếm của mình cũng giống như vậy.

“Hai người các ngươi đều là mệnh khổ, nhưng hắn với ngươi không giống nhau,”

Thanh Vân Tử tay nâng Thái Ất Phất Trần, thanh âm già nua từ từ nói: “Tuy rằng là ngươi bị trúng thi độc, nhưng lại là cương thể bẩm sinh, gặp được ta, là do vận mệnh chủ định, khi đó ta liền biết, ngươi sẽ là người kéo dài đạo thống của Mao Sơn, nhưng hắn lại hoàn toàn tương phản với ngươi.

Ta phát hiện ra hắn trong một cái cổ mộ, là một đứa bé hai tuổi, cổ mộ đó có Nữ Bạt xuất hiện, ta được sự uỷ thác của người ta xuống đó bắt quỷ, trong Âm Sào của Nữ Bạt nhìn thấy chồng chất toàn xương trắng, vừa thấy đã biết là của những người đã bị Nữ Bạt bắt tới luyện hồn mà chết.

Lúc ấy, Đạo Phong đang ngồi ở đống xương trắng, một đứa bé hai tuổi, trắng trẻo mập mạp, tay nắm mấy khúc xương khô làm đồ chơi, cũng không có khóc, vừa thấy ta đến liền mở miệng cười, đòi ta bế……”

Diệp Thiếu Dương hít vào một hơi khí lạnh, trước giờ hắn chỉ biết, Đạo Phong từ nhỏ đã là cô nhi, được sư phụ nuôi lớn, nhưng mà lại không biết hắn có thân thế ly kỳ như vậy.

“Một đưa bé hai tuổi, bị Nữ Bạt bắt đến cổ mộ…… Cho dù Nữ Bạt có bị người bắt gặp, không kịp ăn đứa bé, nhưng Âm Sào kia ngập tràn quỷ khí với thi khí, đừng nói là một đứa bé hai tuổi, đến một người trưởng thành cường tráng cũng chịu không được!”

Thanh Vân Tử gật gù, nói: “Lúc ta bế hắn lên để kiểm tra, phát hiện trong thân thể hắn không có một tia quỷ khí hay thi khí, cũng giống như người thường, cảm thấy ngạc nhiên, cho nên mới mang hắn về nuôi dưỡng, không tiết lộ cho bất kỳ ai, thầm nghĩ tương lai sẽ từ từ tra xét thân thể bí mật của hắn, nhưng mà thẳng cho đến hôm nay, ta vẫn không biết được nguồn gốc của bí mật này.

Ngươi là cương thể bẩm sinh, là kỳ tài tu Đạo, mười lăm tuổi đã đạt tới bài vị Thiên sư, vi sư nói một câu không sợ ngươi tự mãn, ngoại trừ lão tổ Diệp Pháp Thiện của ngươi ra, trong ghi chép về lịch sử của Đạo môn, chưa bao giờ nghe nói có nhân vật thứ hai như ngươi.

Nhưng Đạo Phong lại không giống ngươi, tốc độ tu luyện của hắn cũng rất nhanh, nhưng mỗi khi thi triển pháp thuật, ngoại trừ cương khí ở bên ngoài, luôn ẩn chứa một cỗ khí tức thần bí, ta không biết đó là cái gì, ta cũng đã hỏi qua hắn, chính bản thân hắn cũng không rõ ràng nữa…..

Từ đó trở đi, ta liền mơ hồ biết được, hắn không phải người bình thường, Đạo môn tuyệt đối không thể lưu lại hắn, hắn có thể đi đến hoàn cảnh ngày hôm nay, tuy là ta nhìn không thấu, nhưng không cảm thấy kỳ lạ chút nào.”

Thanh Vân Tử đột nhiên vươn một tay, nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, trên mặt mang theo một loại biểu tình quái dị, thấp giọng thở dài: “Ta làm sao lại nhận một đôi huynh đệ kỳ quái các ngươi làm đệ tử, ta nhìn không thấu con đường sau này của hắn, cũng nhìn không ra con đường sau này của ngươi.”

Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn nhìn Thanh Vân Tử, giật mình nói: “Sư phụ, con nhất định mang Đạo Phong về gặp người, đến lúc đó người cứ từ từ khảo vấn.”

“Hắn không về được.”

Thanh Vân Tử nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt có chứa vài phần thương cảm, đột nhiên hỏi hắn một vấn đề không cách nào trả lời: “Nếu có một ngày, ngươi phải quyết đấu cùng Đạo Phong, cần phải giết chết hắn, ngươi có làm được không?”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt vài giây, kinh hãi nói: “Sư phụ...”

“Trả lời ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi