MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Một luồng khí lạnh liền chạy dọc lên lưng của Diệp Thiếu Dương: Đứa bé trai này nhìn càng ngây thơ đáng yêu, càng làm hắn có cảm giác đáng sợ: mở quan tài thả ra cương thi, mặc kệ là nó có khuôn mặt dữ tợn thế nào, cùng lắm chỉ bị dọa đến nhảy dựng thôi, bản thân mình cũng sẽ chuẩn bị tâm lý.

Bởi trong quan tài cũng chỉ có cương thi mà thôi, hiện giờ lại là một người sống, mà lại là một đứa trẻ trắng trẻo mập mạp với vẻ mặt ngây thơ, trong lòng Diệp Thiếu Dương tức khắc có chút gì đó dao động, ngẩng đầu nhìn về phía Tứ Bảo.

Chỉ thấy tên đạo mộ tặc có kinh nghiệm nhiều này cũng đang há to miệng, dùng ánh mắt mê mang mà nhìn đứa trẻ dễ thương này.

“Đây là……”

Tứ Bảo chần chờ.

“Ca ca tỷ tỷ đừng sợ, ta là bị Quách tướng quân nhốt trong quan tài, không phải ác quỷ.”

Bé trai đột nhiên mở miệng nói chuyện, thanh âm trong trẻo non nót, nhưng mà ngữ điệu có chút quái dị.

Diệp Thiếu Dương suy đoán, phát âm của nó là từ thời cổ, may mà vẫn còn nghe hiểu được.

“Ngươi…… là người hay quỷ?”

Tiểu Mã cả kinh nói.

Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn hắn một cái, hỏi cái gì mà như người ngốc người sống sao có thể ở trong quan tài đến mấy trăm năm? Quan sát đánh giá một hồi, nói: “Ngươi là quỷ thi?”

Bé trai gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ bi thương, nước mắt chảy xuống má.

“Ta ở trong quan tài ngủ suốt mấy trăm năm, hu hu, hôm nay cuối cùng cũng được cứu ra ngoài, đa tạ chư vị pháp sư, ca ca tỷ tỷ……”

bé trai thương tâm lau nước mắt.

Mọi người hỏi thăm biết được, thì ra nó bị Quách tướng quân bắt tới bồi táng, dùng bí pháp tà thuật, phong ấn hồn phách trong cơ thể, tà thuật này còn làm cho thân xác nó không bị thối rữa, bảo tồn cho đến tận hiện tại.

Mấy người nghe xong liền tấm tác kỳ lạ, đồng thời cũng thở dài vì vận mệnh của đứa nhỏ này.

Đến băng sơn mỹ nhân như Nhuế Lãnh Ngọc cũng cảm động, tiến lên an ủi nó.

“Cũng may hồn phách còn hoàn chỉnh, có thể đầu thai chuyển thế, kiếp trước ngươi phải chịu nhiều đau khổ như vậy, kiếp sau nhất định được phúc báo.”

Nhuế Lãnh Ngọc xoa đầu của nó.

Diệp Thiếu Dương hỏi: “Bằng không thì hiện tại ta đưa ngươi đi Âm ty?”

Bé trai gật đầu, hỏi: “Các người tới đây làm gì?”

Tứ Bảo nói ra mục đích chuyến đi lần này, bé trai vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, liên tục xua tay.

“Không thể, không thể, Quách tướng quân kia đã thành Đồng Giáp Thi Vương, rất là khó đối phó.

Hơn nữa hắn còn có bốn tên Thủ linh đồng tử ở bên người, các người cứ tùy tiện đi vào như thế, khẳng định không ra được nữa.”

Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, nói: “Bằng không ngươi dẫn đường cho chúng ta, ta cam đoan ngươi sẽ không có chuyện gì, chờ mọi việc xong hết sẽ đưa ngươi đi luân hồi, cũng coi như ngươi tích lũy một chút âm đức, ngươi có nguyện ý không?”

Đứa bé liên tục gật đầu, “Nguyện ý, là các người đã cứu ta ra, ta nguyện ý giúp các người, đại tỷ tỷ, các người thật tốt.”

Bé trai gạt nước mắt, ngẩng đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Tỷ tỷ thật xinh đẹp, cho ta ôm tỷ tỷ nha”

Nói xong mở hai tay ra.

Nhuế Lãnh Ngọc thấy bộ dáng nó rất đáng yêu, tuy là đã chết mấy trăm năm, nhưng tâm tính đương nhiên vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, cũng coi nó là một đứa trẻ hình thường l, lập tức mở ra hai tay, bé trai lập tức nhào vào lòng ngực nàng.

“Tỷ tỷ thật xinh đẹp, rất giống mẹ của ta, ta có thể hôn tỷ được không?”

Nhuế Lãnh Ngọc hơi đỏ mặt, nhưng không có phản đối.

Đứa bé ôm cổ Nhuế Lãnh Ngọc, miệng mở ra, tiến gần hơn.

Đột nhiên thân hình của nó cứng lại, Nhuế Lãnh Ngọc cúi đầu nhìn, chỉ thấy một sợi xích sắt cuốn lấy cổ nó, dùng sức kéo về phía sau, mặt nó trở nên đỏ bừng vì nghẹn ở cổ, đầu lưỡi đỏ tươi thè dài ra ngoài.

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người, nhìn về phía đầu kia của sợi xích, thì thấy Diệp Thiếu Dương đứng đó dùng sức kéo chặt Câu Hồn tác, kéo thằng nhỏ ra khỏi người nàng.

Đứa nhỏ lập tức xoay người, hai tay vung vẩy, đôi tay biến hóa thành hai bàn tay quỷ thật lớn, chộp lại Diệp Thiếu Dương.

“Được, rất lợi hại đó”

Diệp Thiếu Dương tay trái kết ấn, trong miệng niệm một lần Khốn Ma Chú đã học được từ Bạch Vô Thường, chân bước lui về phía sau, tay phải nắm Câu Hồn tác, dùng sức xiết lại.

Xiềng xích kêu lên leng keng, càng quấn chặt lấy cái cổ của đứa nhỏ, phong kín ba đại quỷ huyệt, cũng như phong tỏa tu vi của nó, đôi tay quỷ ảnh giữa không trung còn chưa tới trước mặt Diệp Thiếu Dương đã biến mất.

Đứa bé kia tỏ ra ủy khuất mà khóc rống lên, nhìn Diệp Thiếu Dương kêu: “Ca ca, ngươi làm gì thế! Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi thả ta ra!”

“Thiếu Dương! Ngươi muốn làm gì!”

Nhuế Lãnh Ngọc ít khi hét lên như vậy.

Diệp Thiếu Dương nhìn nàng một cái, “Nếu không phải ta, thì hiện tại hồn phách của cô đã bị bó hút mất rồi.”

Nhuế Lãnh Ngọc ngẩn người, “Làm sao lại thế, nó chỉ muốn hôn ta thôi, hơn nữa nó lại không phải ác quỷ!”

“Không phải ác quỷ?”

Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn tiểu quỷ đang giãy giụa ở trong Câu Hồn tác, “Cô cũng không nên bị vẻ ngoài của nó che mắt.”

“Tỷ tỷ, cứu ta!”

Tiểu quỷ cố hết sức la lên, nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với ánh mắt đáng thương.

Tứ Bảo cùng Tiểu Mã, cũng bị sự biến hoá đột ngột này làm cho chân tay luống cuống, ngây ngốc mà đứng một bên, không biết phải làm sao bây giờ.

Chỉ có Qua Qua xông lên, ngăn cản ý định đến gần người tiểu quỷ của Nhuế Lãnh Ngọc, xua tay nói: “Nhuế tỷ tỷ, lão đại làm như vậy khẳng định có nguyên nhân của hắn, ngươi phải tin tưởng hắn!”

Nhuế Lãnh Ngọc ngơ ngẩn, lập tức đứng lại, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương dùng Khốn Ma Chú mà trói chặt tiểu quỷ, không cho nó có cơ hội chạy thoát được, cũng không vội vàng tiêu diệt nó, ánh mắt nhìn thoáng qua Tứ Bảo với Tiểu Mã, rồi dừng lại trên mặt Nhuế Lãnh Ngọc, “Vừa rồi lúc nó nói chuyện, các người có nghe rõ chưa, nó nói nó ngủ say mấy trăm năm, nhưng khi chúng ta gõ vào quan tài, nó liền tỉnh? Nếu nó mà dễ dàng tỉnh như vậy, sao lại có thể ngủ say mấy trăm năm?”

Mấy người ngẩn ra, cảm thấy hắn nói cũng có đạo lý.

Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn tiểu quỷ dáng vẻ tội nghiệp kia một cái, nói: “Chỉ vì một việc như vậy cũng không chứng minh được gì, có lẽ còn nguyên nhân đặc biệt gì đó, sao không để nó nói cho rõ ràng?”

Lập tức xoay mặt đối diện tiểu quỷ, nói: “Ngươi khẳng định mấy trăm năm này đều ngủ say trong đó?”

Tiểu quỷ liên tục gật đầu, “Là thật mà, tỷ tỷ tin tưởng ta, mới đầu ta cũng không có ngủ say, chỉ là sau khi trở thành quỷ thi, tự mình chui vào trong quan tài, vì bên ngoài có rất nhiều quỷ, Quách tướng quân cũng đã thành Đồng Giáp Thi Vương, ta rất sợ bọn họ, nên trốn ở trong quan tài tu luyện, sau đó liền ngủ say.”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Hay là từ lúc đó ngươi không có tỉnh lại lần nào?”

“Đúng vậy, ca ca, các người gõ quan tài, bên trong sẽ sinh ra tiếng vang rất lớn, vì thế ta mới tỉnh lại, mấy trăm năm qua, nơi này cũng không có ai tiến vào, nên không có ai đến đánh thức ta.”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn Diệp Thiếu Dương, nhìn biểu biểu tình của nàng, hiển nhiên là tin những gì tiểu quỷ kia nói.

Tiểu Mã với Tứ Bảo cũng chậm rãi gật đầu, sắc mặt có chút chần chờ, chỉ có Qua Qua không chút nào dao động.

Diệp Thiếu Dương vì thế mà quay sang hỏi nó, “Ngươi phát hiện ra vấn đề gì sao?”

“A? Không có”

Qua Qua gãi gãi đầu, “Dù sao ngươi là lão đại, việc ngươi làm khẳng định đều là đúng, ta có phát hiện ra hay không thì có quan hệ gì.”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ, đồng thời cũng cảm thấy ấm áp trong lòng, Qua Qua này, dừng nhìn ngày thường hay quậy phá, không lớn không nhỏ, nhưng trong thời khắc mấu chốt lại tuyệt đối tin tưởng mình, xem ra dù mình có bảo nó đi ám sát Diêm La Vương, nó cũng sẽ không chớp mắt mà làm vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi