MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Phùng Tâm Vũ ngầm thở dài: "Có lẽ ta thật sự đã trách lầm hắn!".

"Nói cũng vô ích!". Diệp Thiếu Dương chật vật đứng lên, đi về phía nàng: "Ta siêu độ cho ngươi!"

"Chờ một chút!". Tần Phong ngăn cản, hỏi Phùng Tâm Vũ: "Tiểu Vân đâu?"

Phùng Tâm Vũ thản nhiên vén tóc, nhìn Tần Phong: "Giúp ta một chuyện, ta cho ngươi gặp Tiểu Vân. Trước khi ta xuống âm ty, hãy tạo cho ta một giấc mộng!”.

Tần Phong chần chừ một lát, gật đầu, vung tay áo lên, hóa thành một làn khói nhẹ chầm chậm vờn quanh nàng. Phùng Tâm Vũ khẽ nhắm mắt, biểu tình từ từ bình tĩnh, vô cùng an tường, bên môi hiện lên một nụ cười dịu dàng của thiếu nữ.

Bộ dáng điềm tĩnh thanh thuần này của nàng so với bộ dáng dữ tợn kinh khủng trước kia dường như là hai người khác nhau.

Ừ, đây mới là hình dạng nàng vốn có. Diệp Thiếu Dương ngầm thở dài.

"Ngươi nói xem, nàng ta đang mơ cái gì?". Nhuế Lãnh Ngọc thì thầm hỏi.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Đạo Phong."

Trong lúc Phùng Tâm Vũ đi vào giấc mộng, Diệp Thiếu Dương ngồi xuống điều tức một vòng chu thiên, khôi phục pháp lực gần phân nửa, mở mắt, đúng lúc thấy Tần Phong biến ảo thành hình, tay đang ôm một cô gái mặc đồ nữ sinh, gương mặt kích động.

"Trần Lâm!". Tiểu Mã nhất thời kêu lên, đi về phía trước hai bước, sau đó dừng lại, si ngốc nhìn nàng: "Thật là em... Trần Lâm, em... có khỏe không?"

Trần Lâm cười gật đầu với Tiểu Mã.

Tần Phong lại bảo Diệp Thiếu Dương: "Hãy tiễn nàng lên đường."

Phùng Tâm Vũ vẫn còn đang ngủ say, vẻ mặt ngọt ngào có chút e thẹn, dường như nàng muốn ngủ mãi không tỉnh dậy. 

Bởi vì nàng thân là quỷ thủ lĩnh, sát khí quá nặng, Dẫn hồn phù không thể dẫn độ nàng, chỉ có thể dùng Vãng Sinh Chú siêu độ.

Diệp Thiếu Dương đi tới, nhẹ nhàng đặt tay lên đỉnh đầu của nàng, tụng niệm Vãng Sinh Chú, sau đó nói: "Trần về trần, đất về đất, âm dương tuần hoàn, sinh tử không dứt, thưởng phạt phân minh, sổ sách của Diêm Vương rất công bằng, Phùng Tâm Vũ, hãy an tâm rời khỏi..."

Thân ảnh Phùng Tâm Vũ dần dần mờ nhạt, sau đó hoàn toàn biến mất.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã siêu độ thành công Phùng Tâm Vũ, toàn bộ lệ quỷ và tà linh cũng bị chém giết gần hết, âm sào tồn tại suốt bảy mươi năm mà khiến vô số người lỡ sa vào chết oan uổng, cuối cùng đã không còn nữa.

"Xong rồi!". Diệp Thiếu Dương duỗi người xoay sang chỗ khác, chợt phát hiện Tần Phong biến mất, lập tức nhíu mày hỏi: "Tần Phong đâu?"

Đoàn người ngắm nhìn bốn phía, chẳng ai biết y đi đâu.

Tiểu Mã nghi ngờ: "Cậu tìm y làm gì?"

"Hỏi thừa, đương nhiên là siêu độ hồn phách Trần Lâm rồi, sao có thể để nàng ta lưu lại nhân gian!"

Tiểu Mã giờ mới hiểu ra, cười cười: "Thôi, bọn họ cũng đã đi rồi, tìm được y rồi hãy nói."

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Tôi rất mệt nên xin phép về nghỉ trước, làm phiền cô dẫn Quách sư huynh vào trong kiểm tra, thuận tiện thanh trừ một chút âm khí, có được không?"

Nhuế Lãnh Ngọc gật đầu bước qua Sinh môn, nhổ xuống thiền trượng, dọn dẹp Bát Môn Sinh Tử Đạo, sau đó cùng lão Quách vào trong. Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Mã cõng Tạ Vũ Tình đang hôn mê, cả ba rời khỏi âm sào.

Lưu Minh đi theo phía sau bọn họ, vừa mới chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh khủng ly kỳ, đến bây giờ ông vẫn còn chưa tỉnh hồn, vẻ mặt vẫn hết sức đờ đẫn.

Diệp Thiếu Dương nhìn ông, nói: "Lưu hiệu phó, có chuyện này tôi muốn dặn ông, những gì ông đã từng thấy thì chớ có nói ra ngoài, tránh cho người ta hoài nghi sợ hãi.".

Lưu Minh cười khổ: "Yên tâm, tôi nghĩ có nói cũng chẳng ai tin đâu, lại còn bảo tôi bị tâm thần nữa!".

Diệp Thiếu Dương gật đầu, nói rằng: "Còn nữa, nhớ trả phí dịch vụ. Gửi qua thẻ cho tôi!”.

"Yên tâm yên tâm!". Nói đến chuyện tiền nong, Lưu Minh lập tức sôi nổi hẳn, xoa xoa tay, cười hì hì nói: "Diệp tiên sinh, gần đây trường học của chúng tôi kinh tế đình trệ, có thể thu bớt chút xíu hay không?"

Diệp Thiếu Dương đảo mắt, lão già này gian trá cũng ngang ngửa lão Quách, không nên nhiều lời với lão, bèn nói: "Tính với sư huynh tôi đi, xem huynh ấy lấy bao nhiêu, tôi giảm cho ông 20% rồi đó!”.

Lưu Minh lập tức vui vẻ ra mặt.

"Tiểu Diệp tử, Phùng Tâm Vũ giết nhiều người như vậy, đến địa phủ có bị phạt hay không?". Tiểu Mã đột nhiên hỏi.

"Nói lời vô ích, ít nhất nàng ta sẽ phải thụ mấy trăm năm cực hình."

"Thảm như vậy sao?". Tiểu Mã líu lưỡi, lẩm bẩm nói: "Nàng cũng bị người ta làm hại mà!".

Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc cậu: "Lẽ nào trên đời chỉ có một mình nàng ta thê thảm nhất? Những người mấy năm nay vô duyên vô cớ bị nàng ta sát hại như Trần Lâm, Liêu Thanh Thanh thì không thảm sao? Phạt nàng thụ hình mấy trăm năm đã là không tệ rồi, may là tôi dễ tính đấy, việc đã đến nước này nên không muốn nghiêm khắc quá mức, nếu đổi lại là sư phụ tôi, ông sẽ đánh nàng hồn phi phách tán, đến âm ty tiến vào luân hồi đường súc sanh mấy trăm năm, lúc tụ hồn cũng sẽ bị phạt không ít."

Tiểu Mã thè lưỡi không lên tiếng. Một lát sau, mới nghĩ tới việc gì đó: "Phải rồi, còn hồn phách của Đông Dã kia thì sao?"

Diệp Thiếu Dương nói: "Bị Phùng Tâm Vũ nhốt trong Quỷ Sát Trận của nàng, tôi siêu độ Phùng Tâm Vũ xong, đồng thời cũng siêu độ luôn cho gã!"

Tiểu Mã suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi một vấn đề thắc mắc: "Tôi không hiểu lắm, giả như Phùng Tâm Vũ không lạm sát người vô tội, chỉ giết mỗi Đông Dã và tên sắc quỷ đại tá kia thôi thì có bị phạt cực hình không?"

"Đương nhiên, người sau khi chết đến âm ty, ưu khuyết điểm lúc sinh tiền sẽ tự có phán quan suy xét, người giết người thì sẽ bị áp giải đến núi đao địa ngục chịu phạt, đâu thể để cho mình tự ý động thủ!? Giả như mỗi một con quỷ chết oan đều tự tay đâm chết cừu nhân, vậy thì nhân gian há chẳng phải sẽ loạn sao?"

Tiểu Mã trầm ngâm nói: "Ừm, cái này cũng giống luật pháp nhân gian!"

Diệp Thiếu Dương gật đầu: "Nếu cậu thật sự bị người ta dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn giày vò cho đến chết, hồn phách rời thân thể, sau đó vì phẫn nộ mà giết chết cừu nhân của mình, khi chủ động đến âm ty thụ án sẽ được xét giảm bớt hình phạt. Luật pháp âm phủ cũng không nghiêm khắc như những lời nhân gian lưu truyền đâu, không phải không có tình người."

Trở về mặt đất, Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, tuy rằng mệt mỏi, cả người đau đớn khó chịu nhưng tâm tình đã trở nên thoải mái hơn, quay đầu nhìn lại ký túc xá SỐ 4, mỉm cười, nói với Lưu Minh: "Một lát nữa ông bảo sư huynh tôi đi vào làm pháp sự, đuổi hết âm khí, sau đó có thể tái sử dụng tòa nhà này, sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì nữa!"

Lưu Minh cám ơn trăm nghìn lần. 

Lưu Minh lái xe đưa ba người về nơi ở, sau đó rời đi.

Diệp Thiếu Dương sắp xếp cho Tạ Vũ Tình nằm trong một gian phòng, kiểm tra sơ sơ, mạch đập nàng ổn định, thân thể không có vấn đề gì, mới dặn Tiểu Mã: "Tôi phải ngủ một giấc, hai tiếng sau nàng sẽ tỉnh dậy, cậu ở đây trông chừng nàng, chờ nàng tỉnh lại, dặn nàng nhanh chóng dẫn người đến kho khí giới lập công trạng, phía dưới đó chắc chắn có nhiều thứ tốt để cho nàng lập đại công."

Nói xong đi tới một gian phòng khác, cởi đồ, trực tiếp nằm xuống giường, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm nhét vào dưới gối, đọc một lần Tĩnh Tâm Chú rồi ngủ. Trong giấc mơ, hắn thấy mình đã đi tới một sơn cốc phong cảnh tú lệ, gió xuân ấm áp, thoang thoảng mùi hương hoa.

Diệp Thiếu Dương vẫn chưa ý thức được đây là giấc mộng, vẫn du đãng thưởng thức mỹ cảnh, nhàn nhã rong chơi, đột nhiên, phía sau có người gọi mình: "Diệp pháp sư."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi