MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

“Ngươi làm sao mà tìm được hắn vậy?”

Diệp Thiếu Dương nhìn Nhạc Hằng, vô cùng kinh ngạc.

“Là hắn tới tìm ta.”

Tứ Bảo cười nói, “Hắn có số điện thoại của ta, tự mình tìm tới.”

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ vai Nhạc Hằng, “Tiểu tử, ngươi đã tìm được ký ức rồi sao?”

Nhạc Hằng gật gật đầu.

“Vậy…… Ngươi biết mình là ai?”

“Ta là Nhạc Hằng”

Diệp Thiếu Dương vô ngữ.

Tiểu Mã thấy vậy, nói: “Cái điều muốn hỏi là thân phận của ngươi, thân phận hiểu không, nhà ở thôn nào, trong thôn có mấy hộ, nhà có mấy mẫu đất, ngoài ruộng có mấy con trâu”

Nhạc Hằng ngây ngốc nhìn hắn, nói: “Hiện tại không thể nói.”

Lại là câu này, giống hệt Qua Qua.

Đột nhiên, Diệp Thiếu Dương nghĩ ra điều gì, quay lại nhìn Qua Qua.

Lúc này Nhạc Hằng nói: “Ta nghe Tứ ca nói các ngươi muốn đối phó Cửu Vĩ Thiên Hồ.”

Tứ ca? Diệp Thiếu Dương kinh ngạc một chút, sau đó mới biết được hắn nói chính là Tứ Bảo, mấy ngày không gặp, đã thành ca ca người khác rồi? “Cửu Vĩ Thiên Hồ, lợi hại lắm sao?”

“Lợi hại, rất lợi hại, so với Quỷ Mẫu lần trước chúng ta đối phó còn lợi hại hơn nhiều.”

Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời.

Nhạc Hằng mỉm cười, “Ta đây thích lợi hại.”

“Tới đây, nhóc con, qua đây chúng ta tâm sự.”

Tiểu Bạch với Quả Cam cùng nhau kéo Nhạc Hằng vào phòng ngủ đùa giỡn.

Nhạc Hằng không hề phản ứng, lại càng làm cho bọn họ cảm thấy thú vị, càng trêu chọc hắn.

Diệp Thiếu Dương đi tới mép giường, thấy Qua Qua nằm đó, đang nghịch điện thoại của Nhuế Lãnh Ngọc, xem ra đã không có việc gì, vì thế kéo nó lại, nhéo lỗ tai nó, trợn mắt nói: “Ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi là Thập nhị niên thiền hay không?”

Qua Qua sắc mặt lập tức biến đổi, trầm mặc không nói gì.

Diệp Thiếu Dương buông lỗ tai nó ra, hai tay chống bên mép giường, nhìn nó, nói: “Ngươi có chuyện gì, đến ta cũng không thể nói à? Ở đây đều là người thân của ngươi, ngươi sợ cái gì?”

Qua Qua ngẩng đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại quay sang mọi người.

Tất cả đều đang nhìn nó, im lặng chờ đợi.

“Nếu nói ra, các người có thể đừng ghét bỏ ta hay không……”

“Ngươi muốn nói hay không thì tùy!”

Quả Cam gào lên trước tiên, “Ai ghét bỏ ngươi!”

Mỹ Hoa nói: “Đúng vậy, ta là Hà Cơ, sinh linh tà ác, các người cũng đâu có ghét bỏ ta……”

Qua Qua cắn môi, gật gật đầu, “Đúng vậy, ta là Thập nhị niên thiền, bất quá…… Ta là hồng hoang dị chủng, không phải nhân gian Phật trùng, mà là…… Ma chủng.”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vô cùng chấn động: thiền, thông thiền, ở nhân gian gọi là Phật trùng, sống dưới đất mười hai năm, mỗi năm lột da một lần, sau khi thành trùng chui khỏi mặt đất, nhưng không bao lâu sau sẽ chết.

“Tên này nghe rất quen thuộc đó……”

Tiểu Mã xoa xoa hai bên Thái Dương, “Đúng rồi, Thất nãi nãi! Qua Qua, không phải ngươi là con cháu của Thất nãi nãi chứ?”

“Ngươi là con cháu bà ta!”

Qua Qua trừng mắt liếc Tiểu Mã một cái, “Ta nói rồi, ta là ma trùng, không phải nhân gian Phật trùng.

Mỗi lần ta trải qua thiên kiếp, sẽ lột da một lần, thực lực cũng tăng thêm gấp đôi, ta vốn sắp lột da, lớp màng vẫn chưa rách ra, hôm nay trong lúc đấu pháp, bị tên súc sinh kia dùng linh lực đánh, vừa lúc xé rách lớp màng, nhưng cũng là thành toàn cho ta.”

Qua Qua đứng trên giường, trước mắt bao nhiêu người, thân hình dần dần biến hóa, biến thành hình dáng một con ve.

Nhìn qua không đáng sợ chút nào, ngược lại còn rất đáng yêu, hai mắt to lớn tròn xoe trên đỉnh đầu, chớp chớp.

Phía sau móc ra một đôi cánh thật dài, mặt trên có ba đường màu đỏ như mạch máu.

“Cái này chứng minh ta đã lột xác ba lần.”

Mọi người hỏi han một hồi, Qua Qua trả lời, sau đó biến trở lại hình người.

Diệp Thiếu Dương khó hiểu nói: “Ngươi là Thập nhị niên thiền, sao trên người không có yêu khí, mà lại có quỷ khí?”

Chính hắn đến giờ mới biết nó là yêu, không phải quỷ.

Qua Qua có chút ngượng ngùng nói: “Ta là quỷ thể yêu thân, tương đối đặc thù …...Hắc ám ma trùng, vốn chính là Quỷ Yêu song thể.”

Quỷ Yêu song thể, là một loại hình thái sinh linh đặc thù của Quỷ Vực, bình thường đều ẩn mình sâu trong Quỷ Vực, tại bờ bắc Âm Thuỷ Hà, cách Âm Ty khá xa, Diệp Thiếu Dương chưa từng tiếp cận, chỉ nghe Thanh Vân Tử đơn giản nói qua, cũng không hiểu biết quá nhiều.

“Chuyện này, có gì không thể nói?”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy thật khó hiểu.

Qua Qua cúi mặt, lắc lắc đầu.

“Không chỉ có chuyện này, mà liên quan đến phụ thân ta, ta.....

ta là con của Đế quân.”

“Đế quân, Đế quân nào?”

Diệp Thiếu Dương nhất thời vội hỏi.

Qua Qua hít sâu một hơi, nói: “Là chủ của Thái Âm Sơn, Vô Cực Quỷ Vương.”

Lời vừa nói ra, ngoại trừ người thường như Tiểu Mã ra, tất cả mọi người đều kêu ra thành tiếng, Nhuế Lãnh Ngọc vốn đang tinh thần uể oải, nghe xong lời này cũng từ trên giường ngồi dựng dậy.

Diệp Thiếu Dương trong lòng hoảng sợ, tay run run vẽ một đạo Huyết tinh phù, dán lên cửa sổ, sau đó quay lại bên cạnh Qua Qua, cũng không nói gì, chờ nó nói tiếp.

Qua Qua vê vạt áo của mình, cúi đầu chậm rãi nói: “Các ngươi cũng không cần phải quá ngạc nhiên, Quỷ Vương có trăm đứa con, ta chỉ là một trong số đó, từ nhỏ ta đã sống trong huyết thổ địa ở Thái Âm Sơn, ngày đêm nghe ma âm, liên tục tu luyện.

Sau khi có chút thần thông, dựa theo quy củ của gia tộc, làm một quỷ dịch bên ngoài Thái Âm Sơn, từ từ rèn luyện.

Năm đó, ta có quen một vị đạo sĩ bị bắt tới, rồi sung làm quỷ dịch, đương nhiên chỉ là một du hồn, ta muốn nói lúc còn sống ông ta là đạo sĩ.

Chúng ta đã cùng nhau làm việc, sau khi ông ta biết được thân phận của ta, liền truyền đạo cho ta, dạy ta hiểu rõ thế nào thiên địa đại đạo…Tuy là đến giờ ta vẫn chưa thể ngộ đạo, nhưng rốt cuộc có chút giác ngộ.

Sau này ta mới biết, sư phụ ta…… chính là đạo sĩ đó, ông ta đã cố ý đến Thái Âm Sơn, muốn mưu làm đại sự, ông ta truyền đạo cho ta, chính là muốn lợi dụng thân phận của ta, giúp ông ta đi Hỗn Nguyên Điện ở Thái Âm Sơn trộm một vật…… Đương nhiên sư phụ có mục đích tốt, ta cũng đồng ý, nhưng chúng ta đã thất bại, sư phụ bị bắt, bị đánh chi hồn phi phách tán, ta không thể nào ở lại Quỷ Vực nữa, bỏ chạy đến nhân gian, lưu lạc trăm năm, học hỏi được rất nhiều thứ trên này, dần dần có tính người.

Ta du đãng khắp nơi, ngẫu nhiên đi tới Quỷ Vực…… Sau đó, thì gặp được Lão đại.”

Qua Qua ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại nhìn mọi người, “Chuyện của ta chính là như vậy, lúc trước giấu diếm mọi người, cũng là không phải là gì khác, ta sợ các người vì xuất thân sẽ ghét bỏ ta, sẽ không cần ta nữa, ta rất sợ...

Gặp được Lão đại, còn có mọi người, cho ta cảm giác có được gia đình, hiện tại ta chỉ có các người là người thân, nếu các người cũng không cần ta……”

“Đồ ngốc,”

Diệp Thiếu Dương gõ lên đầu nó một cái, rồi lại xoa xoa.

“Người không thể lựa chọn nơi mình sinh ra, nhưng có thể lựa chọn cuộc sống của chính mình, nếu ngươi đã giác ngộ, thì chính là cơ duyên, có gì mà phải tự ti.

Hơn nữa…… ngươi đều coi chúng ta là người thân, người trong nhà sao có thể kỳ thị ngươi được chứ?”

Qua Qua vui vẻ cười rộ lên, thở ra một hơi, nói: “Được rồi, tâm sự cũng đã nói ra, thật là nhẹ nhàng, từ nay về sau Lão đại chính là cha ta.”

Quay đầu nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Tỷ là mẹ ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi