MAO SƠN TRÓC QUỶ NHÂN

Đạo Phong nhanh chóng đuổi theo Cửu Vĩ Thiên Hồ, muốn ngăn nó lại, hắn cũng không rảnh lo phong độ gì cả, một tay giơ cao Phiên Thiên Ấn, một tay cầm Đả Thần Tiên, không ngừng đập vào đầu Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Hai loại pháp khí chí cường khác biệt của Đạo môn, cùng với tu vi của chính ban thân hắn, dù có là Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng cảm thấy cố sức, vật lộn mấy phen, phát hiện hắn hoàn toàn không giống đám pháp sư trước đó, không hề tỏ ra run sợ, dùng yêu khí bức lui hắn, thay đổi phương hướng tiếp tục trốn chạy.

“Mọi người cùng xông lên! dồn nó qua bên này của ta!”

Theo tiếng kêu của Diệp Thiếu Dương, mọi người nhất loạt vọt lên, từng người đều tung thủ đoạn mạnh nhất, đến Dương Cung Tử cùng đám thủ hạ của Đạo Phong cũng tham gia vào, ba phía giáp công, chỉ chừa lại một đường lui cho Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ cũng biết tình huống khác lạ, nhưng các hướng khác đều có người chặn, chỉ có một mình Diệp Thiếu Dương bên này, căn bản cảm thấy hắn không có uy hiếp lớn, một lòng chỉ muốn thoát khỏi sự truy đuổi, liền rống lên mấy tiếng, yêu lực chớp mắt bạo phát, toàn thân huyết quang quanh quẩn, nhào về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương không lui về phía sau né tránh, mà đứng im ở đó, chặn ngay giữa đường bắt buộc phải đi của Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Mọi người đều chăm chú nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt hoang mang khẩn trương, không biết rốt cuộc hắn có biện pháp gì để ngăn cản lại Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Thấy hắn không tác pháp, cũng không lấy ra pháp khí, trong lòng càng thêm khó hiểu, nếu bị Cửu Vĩ Thiên Hồ đâm vào người, Thiên sư cũng không sống được.

“Lão đại!”

Đám người Qua Qua nhịn không được hét to cảnh báo.

Diệp Thiếu Dương dùng sức hít sâu một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm Cửu Vĩ Thiên Hồ, thấy nó gần đến nơi, bất ngờ lấy từ ba lô ra một vật: là một bức hoạ cuộn tròn! Sơn Hà Xã Tắc Đồ! Cầm lấy một đầu, vứt đầu còn lại qua bên trái, hô to một tiếng: “Lãnh Ngọc!”

Nhuế Lãnh Ngọc phi thân lao tới, bắt được đầu kia, nhanh chóng mở rộng Sơn Hà Xã Tắc Đồ ra, giống như kéo ra biểu ngữ.

Lúc này, Cửu Vĩ Thiên Hồ đã đuổi tới, nhảy vọt lên cao, không muốn dây dưa gì nữa, trực tiếp bùng nổ yêu lực, đánh tới, định hất văng hắn ra, tiếp tục bỏ chạy.

Diệp Thiếu Dương làm tư thế giống như đấu bò tót, chân xoay ngược một bước, chuyển hướng qua phía bên phải, dùng sức kéo ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ.

Cửu Vĩ Thiên Hồ toàn thân phóng xuất yêu lực khủng bố, đánh thẳng vào bức hoạ.

Diệp Thiếu Dương trong lòng lập tức khẩn trương.

Lần đầu tiên sử dụng Sơn Hà Xã Tắc Đồ đối địch, mặc dù lúc trước mình đã đi vào đó, nhưng là dùng thần niệm, nhưng trực tiếp đâm vào thế này, thu vào không còn không biết nữa, sợ là sẽ đâm Sơn Hà Xã Tắc Đồ rách đi, hắn cũng không nắm chắc chút nào.

Nếu thực sự thất bại, Sơn Hà Xã Tắc Đồ bị hủy là chuyện nhỏ, khoảng cách mình với nó gần như vậy, lại không có pháp khí trong tay, làm phép cũng không kịp, chắc chắn sẽ chết mất xác.

Đây đích thực là một trận đánh bạc, thứ đánh cuộc chính là mạng sống của mình.

Cảm ơn trời đất, mình đã lo lắng quá nhiều: Bảo bối đúng là bảo bối, bị Cửu Vĩ Thiên Hồ toàn lực đâm vào như vậy, mà không hề cảm thấy chấn động nào, toàn bộ yêu lực của Cửu Vĩ Thiên Hồ đã bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ hấp thu sạch sẽ, đầu cũng chui tọt vào bên trong, quanh cái đầu nó hình thành một cơn hư không lốc xoáy.

Một kêu vang lên, phảng phất như từ tuyên cổ vọng lại, Cửu Vĩ Thiên Hồ dừng bước, chín cái đuôi chớp mắt đã dựng thẳng đứng trên mặt đất, tựa như chín cái chân, tính cả hai chân sau, nâng thân thể lên khỏi mặt đất, chống lại lực cắn nuốt từ hư không của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, trong lúc nhất thời lại cầm cự được.

“Còn không mau hỗ trợ!”

Diệp Thiếu Dương cố hết sức cuộn lại bức hoạ, hét lớn.

Mọi người nhanh chóng phục hồi tinh thần, đồng loạt xông lên, nhìn chuẩn chín cái đuôi của Cửu Vĩ Thiên Hồ, dùng pháp khí hoặc pháp thuật ra sức đánh đập.

Chín cái đuôi lần lượt rời khỏi mặt đất, Cửu Vĩ Thiên Hồ rốt cuộc cũng không thể chống cự lại lực hút của lốc xoáy, bị hút vào từng chút một.

Chờ nó hoàn toàn bị hút vào bên trong, lốc xoáy thực giống như phong nhãn, không hề bị thân hình to lớn của Cửu Vĩ Thiên Hồ làm tắc nghẽn, chớp mắt đã hình thành một trận gió cường đại.

Mọi người hoàn toàn không kịp phòng bị, mấy người đứng gần đó trong nháy mắt đã bị cuồng phong hất văng không, sắp bị hút vào bên trong xoáy lốc, những người đứng phía sau vội vàng vận chuyển tu vi đối kháng, giữ chặt tay mấy người kia.

Đạo Phong nhảy tới, phất phất mấy cái, đã đánh bay mấy người ra xa, rớt xuống mặt đất, còn hai thủ hạ của mình thì bị hút vào trong đó, Đạo Phong cũng không liều mạng giải cứu, may mà lốc xoáy ngày càng nhỏ lại rồi biến mất.

Tiểu Mã ôm Nhạc Hằng trong lòng, thở hổn hển, đắc ý nói: “Giờ đã biết cân nặng có lợi thế nào rồi đó, trông ngươi gầy như thế, mau về tẩm bổ đi.”

Nhạc Hằng vùng vẫy thoát khỏi ngực hắn, cắn răng nói: “Ta thà bị hút vào trong đó, cũng không muốn làm heo phì!”

Sơn Hà Xã Tắc Đồ nhìn qua chỉ là một bức tranh thuỷ mặc, cũng không có gì đặc biệt, nhìn không ra huyền diệu chỗ nào.

Đạo Phong bảo Diệp Thiếu Dương chậm rồi hãy thu lại, bản thân cũng không dám vận dụng thần thức, đại khái xem qua một lần, chậm rãi gật đầu, “Đây quả là một kiện bảo bối.”

Tứ Bảo đi tới, tò mò hỏi: “Cửu Vĩ Thiên Hồ bị thu vào đó, sẽ thế nào, thế giới trong đó là cái dạng gì?”

“Không khác thượng cổ hồng hoang lắm, có Lão Lão gì đó, chiếm núi xưng vương, nghe nói cực kỳ lợi hại, ngoài ra còn có càng nhiều yêu vật lợi hại nữa, cứ để Cửu Vĩ Thiên Hồ liều mạng với chúng nó.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ vậy, liền cảm thấy thực sảng khoái.

Cửu Vĩ Thiên Hồ chẳng phải trâu bò lắm sao, gần như vô địch nhân gian, ha ha, trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ thứ không thiếu nhất chính là yêu vật, ngươi đi vào đó mà đánh, chúc ngươi may mắn, hắc hắc.

Rốt cuộc, mọi chuyện đã kết thúc.

Tuy là không thể giết Cửu Vĩ Thiên Hồ để lấy nội đan, Diệp Thiếu Dương không cảm thấy tiếc nuối chút nào, đây đã là kết quả tốt nhất, huống chi, bọn trẻ trong Cô nhi viện đều được cứu thoát, âm đức vô hạn, cũng đủ cho mình sử dụng một thời gian rồi.

Thu lại Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Diệp Thiếu Dương thở hổn hển, ánh mắt dừng lại trên mặt Đạo Phong, giọng điệu trách cứ: “Ngươi chờ đến khi Yêu Vương xuất thế mới động thủ, có phải hay không mục đích chính là nội đan của nó?”

Đạo Phong nhẹ lắc đầu.

“Không phải?”

Diệp Thiếu Dương nói, “Ta đọc sách không nhiều, đừng có mà gạt ta.”

“Ta chỉ là muốn thu phục Yêu Vương.”

Đạo Phong trả lời.

Thu phục Yêu Vương? Diệp Thiếu Dương kinh hãi, chuyện này quả là khó tin, giết Yêu Vương vốn đã không dễ gì, muốn thu phục nó, khó khăn không dưới mười lần, chuyện này quả thực như Nghìn Lẻ Một Đêm! Lập tức trào phúng nói: “Ngươi đúng là cho rằng, mình đã là thiên hạ vô địch sao, có chịu nổi không đó!”

Đạo Phong thở dài, “Ta cũng không thể nghĩ tới, Cửu Vĩ Thiên Hồ mạnh đến thế, huống hồ còn có Trương Quả phá hoại, ảnh hưởng kế hoạch của ta.”

Nhắc tới Trương Quả, Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ tới người này, tuy chỉ là một trong ba hồn thi bị chém xuống từ trên người Trương Quả, nhưng cũng là một gia hỏa rất khó giải quyết, thực lực ít nhất cũng là bài vị Địa Tiên, may có Đạo Phong đối phó, bằng không nếu liên thủ cùng Yêu Vương, hiện tại cũng không thể tưởng tượng tình hình sẽ ra sao.

“Đúng rồi, yêu đạo này chạy đâu rồi?”

“Chạy rồi, mục đích của hắn chính là làm Yêu Vương xuất thế, tạo ra hỗn loạn, sau khi đắc thủ đương nhiên đã rời khỏi đây.”

Đạo Phong đảo mắt nhìn các pháp sư còn đang bày trận xung quanh, “Hắn làm gì mà ở lại chơi đùa với mấy người các ngươi.”

Câu nói này khiến mọi người mặt mày tối lại, nhưng cũng không ai phản bác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi